*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Công phu mèo ba chân như anh cũng dám tới đây diễu võ giương oai? Tôi hôm nay tâm tình không tốt! Anh nghe cho rõ đây, bây giờ anh lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu ba cái rồi cút đi.
Nếu như vậy tôi còn có thể tha cho anh một mạng, nếu như anh lại tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục ở đây quấy rây tôi! Hôm nay tôi sẽ phế bỏ anh ngay tại đây!" Người đàn ông râu quai nón măng chửi.
Phan Lâm mỉm cười.
Nhưng ánh mắt anh càng lạnh lùng hơn.
Anh không phản bác lại mà lấy kim bạc ra, trực tiếp đâm vào huyệt vị trên người để tăng thêm sức mạnh, đồng thời ngấm ngầm kích hoạt năng lực của ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết.
"Làm sao?" Người đàn ông có râu cau mày, ông ta mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng lại thấy Phan Lâm bước tới gân, vọt lên bay về phía người đàn ông râu quai nón, đấm liên hôi.
Cú đấm này mang năng lực hủy diệt thế giới! Khí lực từ nắm đấm giỗõng như rồng, trôi chảy như lũ, nắm đấm xông ra, giống như lũ yêu thú tuôn ra.
Không có gì có thể ngăn cản! Người đàn ông thoáng sợ hãi và la hét trong lòng nguy to rồi.
Nhưng ông ta cũng không có lùi lại phòng thủ mà là dùng ánh mắt ngoan cố gầm lên chống lại.
Ông ta cũng tích lũy một đòn với tất cả sức mạnh trên cơ thể.
Ông ta muốn chống lại! Thật đáng tiếc, chút sức lực của ông ta đối với Phan Lâm rốt cuộc cũng không thể chống lại được cú đấm này! Bùm! Hai nắm đấm va chạm, tạo ra một tiếng động dữ dội.
Mặt đất dưới người đàn ông trực tiếp nổ tung, những luồng năng lượng khủng bố lan dọc mặt đất như một dòng điện.
Rừng cây phía xa xa điên cuồng run lên, mặt biển bên kia trực tiếp cuộn sóng lớn bảy tám thước! Những người có mặt đều kinh hãi quay lưng lại, như Hàn Long và Tống Khang không biết võ công, bị khí lực đánh vào cơ thể hộc máu không chịu nổi.
Phan Lâm lần này bất động thanh sắc đứng vững tại chỗ, nhưng người đàn ông kia bị đánh đến mức lăn lộn hơn mười vòng mới dừng lại được.
Nắm đấm ông ta dùng để chống đối với Phan Lâm mở ra, xương cốt lộ ra ngoài.
"Cái gì?”
"Ngài ấy đã thua?" Người dân làng chài đều chết lặng.
Người được ví như hung thân trong làng chài thật sự đã bị đánh bại như thế này sao? Nhất thời những người ngư dân đi theo đều vứt bỏ vũ khí và tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, giơ tay cao lên đầu hàng.
"Đầu hàng, đầu hàng" "Chúng tôi thừa nhận thất bại, đừng làm hại chúng tôi!" Bọn họ run rẩy hét lên.
Phan Lâm bỏ qua đoàn người, anh trực tiếp đi về phía người đàn ông râu quai nón.
Người đàn ông khó khăn cô gắng đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đã bị Phan Lâm giẫm lên ngực rồi đè xuống đất.
"Anh muốn làm gì tôi? Tôi, tôi cảnh cáo anh! Anh đừng có làm bậy!" Người đàn ông râu ria xồm xoàm vội vàng kêu lên.
“Còn người của tôi thì sao?”
Phan Lâm lạnh lùng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT