*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, vẻ mặt đang bình tĩnh của Đông Gia dần dân trở nên nghiêm túc.

“Tống Vực, Tân Phương xảy ra chuyện gì? Bọn họ hiện tại có hành động gì khác thường sao?”

Đồng Gia hỏi.

“Bên kia hiện tại không có liên lạc”

“Mau lên, mau gọi điện thoại hỏi một chút.”

Đồng Gia nghiêm túc quát khẽ.

“Dạ”

Thuộc hạ đang bận rộn bấm số.

Tuy nhiên, khi số điện thoại được chuyển đi, nó hiển thị rằng đường dây đang bận.

Đồng Gia nhíu mày, cảm thấy không đúng.

Phải trải qua mấy lần mới có thể thông qua, nhưng câu nói đầu tiên của đối phương lại khiến Đồng Gia lạnh cả sống lưng.

"Đồng Gia, hành động chinh phạt hôm nay của ngài tôi nhất định phải từ chối.

Tôi không thể tham gia được.

Tôi đã hạ lệnh cho người do tôi phái đến đó nhanh chóng rút lui trở về.

Xin Đồng Gia hãy tha thứ cho tôi! Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi."

Tống Vực bất lực nói qua điện thoại.

"Tống Vực, anh có ý gì? Tôi hỏi anh, anh làm cái gì mà phải đẩy lùi? Anh thật to gan!" Đồng Gia tức giận, nắm chặt điện thoại hét lớn.

"Đồng gia! Ngài đừng nóng giận, tôi không làm chuyện gì, chủ nhân đột nhiên sắp xếp cho tôi mấy việc quan trọng, nếu không gấp rút hoàn thành, e rằng sẽ là cái mạng nhỏ này của tôi cũng sẽ giữ không được! Tôi ở đây còn không có đủ nhân lực, làm sao có thể lo liệu chuyện ở Giang Thành cho ngài! Đồng gia, xin ngài tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi."

Tống Vực hoảng sợ nói tiếp.

“Nhiệm vụ quan trọng?”

Đồng Gia sững sờ.

Những người trước đây từ chối ông ta đều nói rằng bọn họ được chủ nhân giao nhiệm vụ quan trọng, hiện tại ngay cả Tống Vực cũng vậy.

Chuyện là như thế nào? Hay thật đấy, tại sao nửa đêm chủ nhân lại đột nhiên phát ra nhiệm vụ? Đồng Gia sắc mặt khó coi, ông ta lờ mờ đoán ra được nguyên nhân.

Lúc này, điện thoại của ông ta rung lên.

Đồng Gia liếc nhìn, vẻ mặt căng thẳng, do dự một chút, mới thận trọng ấn nút ON.

“Chủ nhân, đêm khuya thế này có chuyện gì sao?”

Đồng Gia cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh.

“Có nhiệm vụ quan trọng giao cho ông, ông nhanh chóng tụ họp nhân sự, chuẩn bị hành động”

Bạch Họa Thủy truyên đến giọng nói.

"Làm sao vậy? Gấp như vậy?" Đồng Gia bất ngờ hỏi.

"Có người nhắm vào tôi và Liên minh doanh nghiệp, định ám sát người của Liên minh doanh nghiệp, hòng phá rối hoạt động ổn định của Liên minh doanh nghiệp.

Lần này tôi đã điều tra những người này thông qua hiệp hội.

Hiệp hội vốn định giải quyết việc của Liên minh doanh nghiệp thay cho tôi, nhưng bởi vì hiệp hội nghị sắp được tổ chức lại, bên kia không đủ nhân lực, cho nên tôi định tự mình giải quyết! Tôi hiện tại cử vị trí đó cho ông, ông lập tức đưa người tới nơi này, quét sạch tất cả người ở đây! Đưa đầu bọn họ đến gặp tôi, hiểu không?" “Hiểu!”

Đồng Gia vội vàng kêu lên, trong lòng kinh ngạc.

Còn có người dám cùng Liên minh doanh nghiệp đối đầu? Thật là to gan! Chẳng trách Bạch Họa Thủy đột nhiên ra lệnh tấn công muộn như vậy.

Nhưng sau đó ông ta nghĩ lại một lần nữa, không phải là thích hợp hơn nếu để cho cho hiệp hội đi đánh nhau sao? Liên mình doanh nghiệp ở đây chỉ là vệ sĩ thuê qua, kêu bọn họ giết sạch sẽ là sao? Đồng Gia khá bối rối.

Không hiểu sao ông ta vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể hiểu ra vấn đề là gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play