*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Lâm đã hiểu rõ thái độ của Dịch Thần Tiên này rôi. Anh ta không đến đây để thảo luận, mà là để bắt bớ. Phan Lâm không có quyền lựa chọn, nếu ngược ý của bọn họ thì điêu chờ đợi anh chính là sự trả thù của Liên minh doanh nghiệp như Thái Sơn áp đỉnh.

Trước mặt Liên minh doanh nghiệp, Dương Hoa do Phan Lâm gây dựng lên chỉ mỏng manh như tờ giấy. Phan Lâm im lặng. Được một lúc, anh chợt nhìn lên. "Dịch tiên sinh, có thể tùy tiện hỏi một chút không, Liên minh doanh nghiệp và hiệp hội có quan hệ gì?" "Chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng không tư cách hỏi." Dịch Thần Tiên lại nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói. Trong mắt anh ta, Phan Lâm thấp kém không khác gì con sâu con kiến, sở dĩ anh ta kiên nhẫn ngôi đây nói chuyện với Phan Lâm là vì anh không muốn làm mọi chuyện trở nên quá rắc rối. Nếu không, anh ta đã tự mình lấy đồ của Phan Lâm, vậy tại sao lại phải phí lời ở đây? Phan Lâm đương nhiên có thể nhìn ra vẻ kiêu ngạo cùng phù phiếm của người kia.

Nhưng anh không tức giận. Phan Lâm đoán chừng Liên minh doanh nghiệp và hiệp hội có chuyện gì đó, nếu không Dịch Thân Tiên sẽ không tự nhiên nhắc tới Long Giang Phong.

"Được rồi, Lâm thân y, anh đừng nói thêm gì dư thừa nữa, tôi phải lên máy bay đúng giờ, anh mau chóng đưa các phương thuốc cho tôi, nếu như anh ngoan ngoãn hợp tác, tôi nghĩ ít nhiều cũng có thể cứu mạng anh, tất nhiên là anh hoàn toàn bị tước đoạt y thuật, từ nay vê sau anh có thể sống cuộc đời như một người bình thường." Dịch Thần Tiên đặt ly cà phê xuống, thương cảm nhìn Phan Lâm: "Sau này anh nên cám ơn tôi.

Tất cả những gì tôi giữ lại cho anh là một cái mạng, tôi hy vọng anh có thể trân trọng đặc ân của tôi." "Đặc ân?" Phan Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nói: "Anh có thể nói cho tôi biết tại sao Liên minh doanh nghiệp lại đối xử với tôi như vậy không? Các người sẽ tước đi tất cả mọi thứ và ngay cả y thuật của tôi sau khi tôi giao các đơn thuốc? Tôi nhớ rằng Liên minh doanh nghiệp và tôi dường như không có làm việc gì sai trái, cũng không có thù hận, phải không? " "Anh có muốn biết lý do không?" "Tất nhiên" "Được rồi, để tôi nói thẳng ra.

Thực ra thứ mà Liên minh doanh nghiệp tham lam không phải là các đơn các thuốc của anh.

Lấy các đơn thuốc thực ra chỉ là một cái cớ tiện tay mà thôi! Mục đích thực sự của Liên minh doanh nghiệp là muốn dọn sạch anh!" "Dọn sạch tôi?”

"Đúng vậy, Lâm thân y, Dương Hoa của anh đã phát triển quá đà rồi! Tuy rằng vẫn không thể so với Liên minh doanh nghiệp, nhưng trong mắt những người phía trên, bất cứ hành động nào của anh đều khiến bọn họ vô cùng bất mãn.

Thêm việc của đội Thiên Khải và đội tuyệt phạt ở Giang Thành biến mất, cuối cùng bọn họ quyết định xóa sổ anh!" "Chỉ như thế thôi sao?" "Đúng vậy!" "Làm nhiều việc như vậy, hóa ra là Liên minh doanh nghiệp cảm thấy bị uy hiếp nên mới ra tay như vậy.

' Phan Lâm chợt hiểu ra, rốt cuộc biết những người này nghĩ như thế nào! Phan Lâm tạo ra Dương Hoa có thế lực lớn như vậy chỉ trong vài năm, chỉ vài năm đã trở thành tập đoàn thống lĩnh trong nước, để chế kinh doanh do anh gây dựng rất lớn, tốc độ phát triển vô cùng đáng kinh ngạc. Mặc dù Liên minh doanh nghiệp đã rất to lớn và vững chắc có thâm niên, nhưng đối mặt với một ngôi sao đang lên như Dương Hoa, bọn họ cũng cảm thấy có chút uy hiếp. Liên minh doanh nghiệp lo lắng Dương Hoa



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play