*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng là một lời tuyên bố điên rồ.

Là một con người có lý trí, sợ rằng không một ai dám nói điều như vậy.

Nhưng Phan Lâm lại dám nói.

Cứ như thể là mây bây gió thoảng, trời yên biển lặng.

Về phần Nguyên Tinh và Hồ Thịnh Khang ở phía sau, toàn thân bọn họ run lên, trái tim như treo ở cổ họng.

Thế nhưng bọn họ có thể hiểu.

Dám động đến Lý Ái Vân và Trịnh Tú Lan? Dám động đến những người Phan Lâm yêu thương nhất, đừng nói anh ta chỉ là con trai của hiệp hội, cho dù anh ta là Thiên Vương lão gia cũng vậy, Phan Lâm cũng sẽ không nương tay.

Long Giang Phong này, không biết mình đã đụng phải nhân vật như thế nào sao? "Được lắm”

Long Giang Phong biết chuyện này không thể bị phanh phui, bất luận thế nào cũng phải làm ngay.

Nhưng đúng vào lúc này, có một tiếng quát khẽ vang lên.

"Thôi đi!" Ngay sau đó có một người đàn ông mặc áo choàng đen từ đâu xuất hiện.

Cơ thể của người đàn ông được bao bọc bên trong một chiếc áo choàng đen, và mọi người không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng tấm biển vàng treo trên thắt lưng anh ta là dấu hiệu của hiệp hội.

"Có phải ngài Sở Vệ không?”

"Kính chào Sở Vệ đại nhân!" Tất cả những người trong hiệp hội đều cung kính cúi chào.

Long Giang Phong cau mày, sau đó nặng nề nói: "Sở Vệ, ông tại sao lại ở đây? Cha tôi có mệnh lệnh gì sao?”

"Long thiếu gia, chủ nhân ở bên kia có mệnh lệnh, lệnh cho ngài không được làm chuyện ngông cuồng càn rỡ ở Giang Thành nữa, ngài đừng làm chuyện xằng làm bậy nữa, nếu không chỉ làm khó ngài ấy mà thôi."

"Tôi ở Giang Thành cũng không có làm càn gì" "Long thiếu gia, đây là mệnh lệnh của chủ nhân! Chủ nhân đặc biệt căn dặn ngài không được cùng Lâm thân y xảy ra mâu thuẫn!" Người tên Sở Vệ lại nói.

“Tại sao?”

Long Giang Phong sững sờ.

Người tên Sở Vệ lập tức xích tới gân thêm một chút, khàn giọng thì thâm nói: "Chủ nhân đã nói, nếu như Lâm thần y thật sự là hung thủ hãm hại đội Thiên Khải và đội tuyệt phạt, vậy với thực lực của ngài, tuyệt đối không thế trở thành đối thủ của anh ta!" "Tại sao? Các người thật sự cho rằng họ Lâm kia có năng lực như vậy sao? Đó chính là đội Thiên Khải và đội tuyệt phạt! Anh ta chỉ là phế vật buôn bán thuốc giả, có thể có năng lực này sao? Đừng có đùa nữa”

Long Giang Phong chế nhạo nói ra.

"Trước khi sự thật được tiết lộ ra, không ai có thể nói chắc chắn.

Dù sao thì Long thiếu gia, chủ nhân phái ngài tới Giang Thành chỉ là để ngài trải nghiệm, hi vọng ngài tự bảo trọng, nhất định không được có sai sót, nếu không thuộc hạ sẽ khó mà giải thích với chủ nhân”

Sở Vệ lại nói.

“Tôi đã biết,đã biết.

Thật lắm lời!”

Long Giang Phong có chút không kiên nhẫn: "Lân này tôi coi như là cho lão già một chút mặt mũi."

Sở Vệ khẽ gật đầu, đối mặt với Phan Lâm nói: "Lâm thần y, ngài có thể đi rồi”

"Đi? Nợ của tôi vẫn còn chưa đòi, làm sao có thể rời đi?" Phan Lâm lạnh giọng nói.

Sở Vệ cau mày: "Lâm thần y, ngài không thể làm tổn thương người này! Tôi khuyên ngài nên tự bảo trọng mình, đừng làm chuyện hối hận cả đời!" Tuy nhiên, giây tiếp theo.

Ầm ầm ầm!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play