*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiêm Phong đã chất rồi, Cô Sơn giống như rắn mất đầu, những người còn lại làm sao dám tiếp tục tiến lên khiêu chiến, bọn họ lập tức bỏ chạy tán loạn.

Cao thủ của các thế tộc khác cũng chấn động, sắc mặt bọn họ tái nhợt, sợ hãi lùi lại không dám bước lên phía trước.

Ngay cả cao thủ như Nghiêm Phong cũng bị anh giết chết, bọn họ làm sao có gan đánh nhau với Phan Lâm? Nhất thời mọi người đều lui hết ra ngoài, xung quanh Phan Lâm trực tiếp trở thành một vùng trống vắng, không một ai dám tới gần anh nữa.

Thấy vậy, Phan Lâm lập tức quay đầu lại, gọi to: "Chấn đại nhân!" "Ừ..."

Chấn Hám Sơn hồi phục tâm trí sau cú sốc tinh thân, và ông ta trả lời lại.

"Đi thôi!" Phan Lâm không nói nhiều lời, chỉ xoay người lại rời đi.

"Cái gì?" Chấn Hám Sơn thoáng chốc sửng sốt.

Phan Lâm như pho tượng sừng sững, chém giết tứ phương, không ai địch nổi anh, nhưng anh cứ như thế mà rời đi? Chính bản thân Thiên Diệp cũng nhìn ra là có vấn đề, ông ta lập tức lôi kéo đệ tử của mình đang bị thương mà rời đi: "Nhanh chóng cùng Phan Lâm rời đi, nhanh lên!" Người của Tử Huyền Thiên nhanh chóng rút lui.

Còn Phan Lâm là cao thủ sát tinh, không một ai dám ngăn cản anh.

Thế là bên trong Nhật Nguyệt Tỉnh Cung có vô số đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung vây quanh, cả đám người ồn ào náo nhiệt nhưng không có ai dám ngăn cản Phan Lâm, bọn họ hoảng sợ vội vàng tránh né sang hai bên nhường một dường thẳng cho Phan Lâm rời đi.

"Cái gì?”

Ngũ tôn trưởng, Trịnh Xuân Viễn và những người khác đều bị kinh sợ.

"Không thể để bọn họ rời đi! Mau lên! Mau chóng ngăn cản bọn họ lại!" Ôn điện chủ rống lên.

Không một ai đáp lời lại.

"Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau cản bọn họ lại cho tôi! Mau lên!" Trịnh Xuân Viễn cũng lo lắng nhảy dựng lên, hét lên một tiếng ra lệnh cho đệ tử Trường Sinh Thiên Cung.

Nhưng các đệ tử đều cúi thấp đầu, đứng thẳng nhưng cả người run rấy.

Thật là một trò cười! Anh ta vừa rồi đã tháo đầu của Phó minh chủ Cô Sơn xuống, hung hãn như vậy.

Bọn họ chỉ là những đệ tử thân thủ bình thường, thực lực thấp kém, lấy cái gì để chống lại anh ta? Hơn nữa, ngay cả tôn trưởng điện chủ như các ngài cũng không thể ngăn cản anh ta, dựa vào đâu mà ra lệnh cho các đệ tử bình thường như bọn họ ngăn cản? Không phải là muốn bọn họ chết sao? Ngay lúc này, mặc kệ các tôn trưởng điện chủ có quát tháo la hét hay trách mảng như thế nào thì cũng không có một ai dám nhúc nhích.

Cung chủ Mạc Tâm đang thi triển châm thuật cũng lo lắng, bà ta trợn mắt ngoác mồm nhìn theo Phan Lâm đang rời đi, con ngươi bà ta đỏ bừng như máu, cả người tức giận run lên.

Cuối cùng.

Phù! Phù! Cung chủ Mạc Tâm đột nhiên há mồm, phun ra một ngụm máu lớn.

Thì triển Diệt Tiên Châm Quyết thì tuyệt đối không thể phân tâm, nhưng khi bà ta nhìn thấy Phan Lâm muốn thoát thân, làm sao bà ta có thế giữ được bình tĩnh? Cả đám người quay lại nhìn thấy Mạc Tâm đang bị thổ huyết, bọn họ đều tự hiểu trong lòng

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play