Phương pháp này càng đẫm máu và tàn nhẫn hơn bất cứ thứ gì!
Rất nhiều người của các thể tộc quyền lực cũng cau mày.
Phương pháp tàn nhẫn như thế này tất nhiên là cấm thuật, cũng khó trách một đám tôn trường và điện chủ không dám sử dụng.
Nhưng ngay bây giờ Trường Sinh Thiên Cung đang rơi vào tình huống nguy cấp, làm sao bọn họ có thể suy nghĩ được nhiều như vậy?
Tất cả các tôn trường và điện chủ bất đắc dĩ đồng ý, bọn họ đều tự lấy xương sườn của chính mình làm thành Châm Cốt, mặc dù cả đám bọn họ đều sẽ bị thương nặng, đau đớn không thôi, nhưng chỉ có Châm Cốt mới có thể thi triển Nghich Chuyen Càn Khôn Huyền Ma châm. "Cung chủ! Châm Cốt đã hoàn thành!" Ngũ tôn trường che lấy phần bụng hô to. "Thi triển Châm Cot!"
Mạc Tâm quát to, thì người nhảy lên không trung, trên thân thể bộc phát ra luồn năng lượng nóng đậm đến cực điểm.
Phan Lâm ánh mắt khẽ run lên, lập tức hướng về phía Ngũ tôn trường bọn họ phóng tới, ý định ngăn càn những người này thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma châm.
Nhưng anh vừa động thân.
Hừ!!!
Phía bên trên Mạc Tâm đột nhiên sử dụng khi kinh bao vây lấy cả người anh.
Những khí kình này tựa như từng cái xúc tua, thi nhau quần lấy tứ chi và cổ Phan Lâm.
Phan Lâm cạn kiệt sức lực thu cánh tay lại, xét ở phương diện lực lượng tro thủ, anh kém xa Mạc Tâm cung chủ một bậc, anh không có cách nào tránh ra khỏi thủ đoạn của bà ta. "Tốt lắm!"
Đám người ở dưới lại càng phấn khích. "Châm mờ!" Ôn diện chủ, Trịnh Xuân Viễn và một đám người nhao nhao bao vây xoay tròn xung quanh Phan Lâm, bọn họ không ngừng phóng ra kim bạc, đánh thằng vào thân thể Phan Lâm.
Mặc dù những kim bạc này đều bị làn da cứng rắn như thép của Phan Lâm cản lại, nhưng tự bản thân Phan Lâm cũng biết, nếu cứ tiếp tục cam chịu tình huống này, anh chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì những kim bạc này không phải phóng ra để giết chết anh, mà là thông qua làn da bên ngoài kích thích nội lực của Phan Lâm.
Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma châm vốn là phương pháp được thiết kế ra để phá bỏ những kẻ có thân thể phòng thủ bất khả chiến bại, cho nên chiêu thức này điểm quan trọng nhất chính là Cốt Châm!
Chỉ chốc lát sau, xung quanh thân thể Phan Lâm xuất hiện mấy ngàn cây kim bạc chi chít.
Những người xung quanh nhìn trợn mắt hốc mồm nhìn, ngay cả hô hấp cũng quên mất, tim dường như đã ngừng đập.
Ai ai cũng không biết đây là tình huống gì.
Đột nhiên, "TRIỆU!"
Ôn điện chủ hét lớn một tiếng, thân người nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã áp sát vào Phan Lâm, hai tay nắm chặt Cot Châm huớng về phía bung Phan Lâm hung bạo đâm mạnh vào từ huyệt.
Xoet!
Cốt Châm giong như là đâm vào miếng đậu hũ, trực tiếp phá tan mất thân thể Võ Thần của Phan Lâm, Cốt Châm lại càng hung bạo đâm thẳng vào sâu bên trong nội tạng của Phan Lâm.
Toàn thân Phan Lâm bỗng nhiên này lên rung rẫy kịch liệt, giống hệt như bị điện giật. "Hà?"
Mọi người xung quanh kinh hoàng hô lên. "Thân thể của anh ta bị phá rồi!" "Thật là lợi hại! Đây chính là bí thuật của Trường
Sinh Thiên Cung sao?"
Những âm thanh kinh ngạc vang lên không ngừng.
Bọn người Nghiêm Phong lập tức sẵn sàng động "TRIỆU!"
Lúc này Ngũ tôn trường lại rống lên một tiếng, thủ. cầm Cốt Châm đánh tới. "TRIỆU!" "TRIỆU!" "TRIỆU!"
Bọn người Trịnh Xuân Viễn cũng ngay lập tức trợ giúp, toàn bộ đánh úp tới thân người anh,
Cốt Châm hung bạo đâm thằng vào sâu bên trong thân thể Phan Lâm.
Phan Lâm toàn thân run rẩy kích động, trong miệng phun ra từng đợt máu tươi, mắt mũi và tai cũng Lướt đẫm máu, bộ dạng trông vô cùng thê thảm.
Nhị tôn trường lại do dự, ông ta có chút không đành lòng. "Nhị tôn trường, ông đứng tại chỗ bất động làm gi?"
Mạc Tâm quát khế. "Cung chủ, tại sao chúng ta không bắt sống kẻ này?" Nhị tôn trưong do du một chút rồi nói. "Bắt sống? Loại trộm cắp như thế, cử giết chết cho nhanh! Ông nhân từ như vậy sao có thể làm thành đại sự?"
Mạc Tâm khẽ nói, cũng lười xem xét ý kiến của Nhị tôn trường, một chưởng hướng thẳng vào bụng mình, lấy ra một khúc xương sườn, nhanh chóng mài thành Cốt Châm rồi đâm thẳng vào huyệt Thiên Trung giữa ngực Phan Lâm.
Hừ!
Khí kình bộc phát.
Cốt Châm làm từ xương sườn của Mạc Tâm uy thế không biết kinh thiên động địa tới cỡ nào.
Một châm đâm tới, như khơi dậy linh khí của trời đất, trong lúc nhất thời mây mù bao phủ, nhật nguyệt vô quang, mọi linh khí tồn tại giữa trời đất này dường như toàn bộ tụ họp vào cây Cốt Châm mành khành kia.
Vạn người nóng lòng trông chờ.
Một phát châm này, không phải là muốn lấy luôn mạng anh ta hay sao? "Chuần bị ra tay!"
Nghiêm Phong không thể nhẫn nại thêm được nữa, khẽ quát bọn người kia một tiếng, lập tức tiến lên phía trước,
Còn lại một vài thủ lĩnh thế tộc cũng muốn hành động ngay.
Một khi người đàn ông mang mặt nạ sắt này chết, nếu như không kịp cướp giật lấy Lạc Linh Huyết, bọn họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Mà từ một nơi tối tăm gần đó, đám người của Từ Huyển Thiên cũng nhanh chân lao ra. "Nhanh lên! Mang Phan Lâm đi!" "Nhanh chóng hành động!"
Thiên Diệp gầm lên, hai mắt phát ra tia dữ tợn, chạy như điên xông ra. Nhưng tốc độ của những người này căn bản không kịp!
Phan Lâm ngẩng đầu nhìn Mạc Tâm từ trên trời rơi xuống, hai mắt anh đỏ ngầu, thân người bất động không chút giãy giụa, để mặc cho cây Châm Cốt kia đâm tới.
Cuối cùng.
Phốc phốc!
Châm Cốt trong tay Mạc Tâm toàn bộ đâm vào trong bộ ngực của anh.
Máu tưới trực tiếp tuôn trào dữ dội ra ngoài.
Đồng thời luồn khí kình bên trong Châm Cốt nhanh chóng lan truyền khắp thân thể Phan Lâm.
Làn da trên dưới thân thể anh hết thảy đều như nứt toát ra, lục phủ ngũ tạng cũng bị ép đen muon nổ tung, các mạch máu đứt vỡ, cả người anh vì đợt tấn công này mà gần như đã sắp tan rã thành từng mảnh nho.
Nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ, một cái tay mạnh mẽ bắt lấy Cốt Châm trong tay Mạc Tâm, dùng toàn bộ sức lực đã sắp can kiệt đẩy nó ra khỏi người.
Nhưng Mạc Tâm tuyệt đối sẽ không cho anh cơ hội thoát khỏi. "Anh bạn, lúc này sợ là anh có muốn sống cũng không thể được!" Mạc Tâm nhếch miệng lạnh lùng, mim cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT