Nghe anh ta nói thế, tất cả mọi người đều nối

giận.

"Quá xấc xược! Cung chủ Mạc Tâm, thì ra ngay cả con chó con mèo cũng dám khiêu khích ngài! Nếu không dạy dỗ kẻ này, có lẽ uy nghiêm của Thiên Cung bà sẽ thành mây khói mất!" Bên này, Nghiêm Phong híp mắt nói.

"Phó minh chủ Nghiêm Phong nói rất đúng, tất cả đồ đệ đều nhìn thấy, vậy nên không thể để mất uy nghiêm đưoc! Tôi mượn người này xem thử tác dụng của mười giọt Lạc Linh Huyết vậy!"

Cung chủ Mạc Tâm bước lên phía trước, quan sát người đàn ông tóc trắng.

Mọi người cũng đưa mắt nhìn sang.

"Hừm?"

Nhị Tôn Trường lộ vẻ hoang mang.

Chẳng biết vì sao, ông càm thấy người đàn ông tóc trắng này có chút quen thuộc.

Anh mắt sau löp mặt na kia gặp ở đâu rồi thì phải?... hinh như ông đã

"Đeo mặt nạ làm gì cho giấu đấu lộ đuôi, đúng là bọn chuột nhắt mà! Nhưng mà dám đến Thiên Cung giương oai thì cũng dũng cảm đấy, khá khen cho anh!" Cung chù Mạc tâm gật đầu, trên mặt không vui không buồn, nhưng trên nét mặt hờ hững lại mang theo sự lạnh lùng rõ ràng

"Giấu đầu lộ đuôi thì sao? Tôi che mặt mình, bà thì giấu lòng của mình, tôi giấu đầu lộ đuôi cũng tốt hơn cái lúc thích làm ra vẻ đạo đức giả mấy người." Người

đàn ông tóc trắng nói.

"Láo xược!"

"To gan!"

"Đồ chó thối tha! Dám sĩ nhục cung chủ của chúng tao à! Hôm nay sẽ cho mày không ra khỏi Thiên

Cung!"

Mọi người tức giận, nhao nhao chửi bậy.

Nhưng người đàn ông tóc trắng vẫn không thèm

để ý.

"Mạc Tâm! Ra tay đi!"

"Thú vị, anh biết tôi có được mười giọt Lạc Linh Huyết mà còn dám đến để đòi! Xem ra anh cũng có vài phần thực lực, nhưng có vẻ anh không biết uy lực của những giọt Lạc Linh Huyết trong tay tôi roi!"

Cung chủ Mạc Tâm bình tĩnh nói, sau đó đồng tử nở ra, một khí the kinh khủng chợt tỏa ra khắp người ba ta.

Chi một cái chớp mắt, trái tim tất cả mọi người ở Nhật Nguyệt Tinh Cung co thắt lại! Họ deu bị khí thế kia ảnh hưởng đến.

Toàn bộ những người xung quanh cũng vô thức mà lùi ra phía sau, nào dám đến gần phía trước? Họ lập tức để lại cho hai người một không gian lớn. Ai nấy đều nhìn hai người với đôi mắt đầy trông đợi và kích động

"Hôm nay cuối cùng cũng được thấy cung chủ ra tay rồi!"

"Thật tốt quá! Thật tốt quá!"

"Lấy điện thoại ra quay lại nhanh đi, hiểm khi cung chủ ra tay lắm, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy! Quay lại nhanh lên."

Rất nhiều người vô cùng vui vẻ, bầu không khí lúc này có chút loạn.

"Được rói, không lãng phí thời gian nữa, ta còn phải tiếp đãi khách!"

Cung chủ Mạc Tâm lạnh nhạt quát một tiếng, đột nhiên bà ta giơ tay lên, vung đến chỗ người đàn ông tóc trắng.

"Vù!"

Một luồng kinh khí như gió bão thổi đến người đàn ông tóc trắng.

Lông mi của người đàn ông kia khẽ động, nhích người sang một bên, lập tức tránh được luồng kinh khí vừa rồi. Nhưng nhìn lại kình khí vừa đánh vào chỗ đứng của người đàn ông tóc trắng vừa rồi, đá trên sàn nhà, mặt đất tất cả đều bị ăn mòn!

Mọi người xung quanh nhìn mà ron cả người.

"Đây là chiêu thức gì chứ?" Người của Cô Sơn hãi hùng, khiếp vía.

"Là độc!" Nghiêm Phong đang đứng bên cạnh trầm giọng nói: "Cảnh giới của Mạc Tâm đã đến trình độ mà chúng ta không thể tưởng tượng được, chiêu vừa rồi của bà ta chứa vô số độc, nhưng lại không phát ra khí độc nào! Nếu chúng ta chạm phải độc này, sợ rằng phải chết không có thuốc cu."

"Ngay cả phó minh chủ cũng không thể chống lại được loại độc này sao?" "Tôi? Hừ, bây giờ đã có sự hỗ trợ của mười ba giọt Lạc Linh Huyết, Mạc Tâm gần như có thể nói là vô địch rồi, tôi thì có là gi? So là ngoài minh chủ không một ai có thể làm đối thủ của bà ta." Nghiêm Phong lắc đầu, cười khổ.

Những người xung quanh ông ta hít một hơi lạnh.

Mạc Tâm... Sao lại lợi hai như thế?

Tuy người đàn ông tóc trắng đã tránh khỏi chiêu này nhưng cuộc chiến vừa mới bắt đầu. Mạc Tâm phất tay, đánh tới người đàn ông tóc trắng.

"Vù!"

Lại một luồng kình khí đáng sợ tập kích tới.

Nhưng lần này, loại hình khí mà Mạc Tâm đánh ra không chỉ có tính ăn mòn rất đáng sợ mà còn có khí châm quỷ quái. Những kim châm hóa từ khí kia chui xuống lòng đất rồi biến mất không thấy, chi có thể nhìn thấy những lỗ kim nhỏ như sợi chỉ lần lượt xuất hiện.

Người đàn ông tóc trắng nhìn chằm chằm lỗ kim trên mặt đất như có điều suy nghĩ.

"Tốc độ nhanh đấy, ta cảm nhận được tốc độ và lực lượng của anh đeu mưon từ tác dụng của thuốc và kim châm mà có được chứ không phải là thực lực của bản thân anh. Lợi dụng một số thuốc và kim châm để ép thực lực minh tăng cao thì chẳng khác gì một bậc thang đứng, mặc dù cao nhưng lại không vững! Anh cũng sẽ không trụ được bao lâu đâu." Cung chủ Mạc Tâm bình tĩnh nói, tiếp đó lại vung tay, đánh tới người

đàn ông tóc trắng.

"Råm! Rẩm! Rầm! Rẩm.."

Một lượt rồi lại một lượt đánh tới bên cạnh của người đàn ông tóc trắng.

Người đàn ông tóc trắng nhanh nhàu trốn tránh, có thể vô cùng linh hoạt, tốc độ nhanh đến mức làm người ta không tưởng tượng được, mọi người cũng không thấy rõ thân hình của anh.

Nhưng mà trận đấu diễn ra được một lúc thì có người cảm thấy có gì đó không đúng.

Mặt đất bị cung chủ Mạc Tâm đánh cho nứt nẻ thành nhiều tàng lớn, nơi nào cũng trở thành gồ ghe lộn xộn. Nhưng trên bề mặt những nơi bị đánh đồnát ấy lại xuất hiện rất nhiều lỗ kim.

Liếc nhìn thoáng qua, so cũng hơn mười nghìn cải

lỗ.

"Đây chẳng lẽ là..." Nhị Tôn Trường nín thờ, mơ hồ hiểu ra được cái gì.

"Chắc xong roi." Bên này, Nghiêm Phong cũng nghĩ tới, nói nhỏ một tiếng.

"Xong rồi?" Những người khác vô cùng kinh ngạc, Cung chủ Mạc Tâm đột nhiên đưa tay lên, giơ lên

không trung làm một hành động.

"Kẻ cuồng vọng kia, bây giờ, đau đến chết đi!"

Bà ta vừa dứt lời thì mấy tiếng "Vèo vèo" vang lên, hơn mười ngàn kim châm lao ra từ mặt đất dưới chân của người đàn ông tóc trắng, đâm thẳng về phía anh

ta, mưa kim nuốt trọn cả người anh.

Ơ?"

Những người khác đều kinh ngạc bật thốt.

"Quả nhiên, là thuật ẩn châm của cung chů!" Nhi

Tôn Trường nghiêm túc nói.

"Thuật ẩn châm?"

Mọi người rúng động, khó mà lấy lại tinh thần nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play