*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bóng lưng của Phan Lâm nhanh chóng biến mất ở lối vào thâm thúy, thân bí của Thiên Cung Mộ.

Bên này các tôn trưởng và điện chủ môn thấy vậy, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Lân này, người này chắc chắn phải chết" Tam Tôn Trưởng không nhịn được cười ra tiếng.

"Có thật không đấy Tam Tôn Trưởng? Người này còn có thể chất Võ Thần cơ mà, muốn tiêu diệt cậu ta chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

Những cơ quan bên trong kia có thể giết được cậu ta không?" Trịnh Xuân Viên vẫn cảm thấy có chút không tin cho lắm, ông ta cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

"Ha ha ha ha, thể chất Võ Thần thì có tính là gì cơ chứ.

Điện chủ Xuân Viễn, có lẽ ông không hiểu rõ về nguồn gốc Thiên Cung Mộ này của chúng tôi rồi!" Tam Tôn Trưởng cười ha ha nói.

"Đương nhiên là biết, đó là lăng mộ do vị cung chủ đầu tiên của Trường Sinh Thiên Cung tạo ra vì người mình thương yêu.

Có người từng nói hết thảy các cơ quan bên trong đó đều do ông ấy tự mình thiết lập" Trịnh Xuân Viễn nói.

"Đúng, vậy ông có biết thực lực của vị cung chủ đầu tiên của chúng ta đã đạt đến trình độ nào rôi không?" "Chuyện này...

quả thật là tôi không biết! Ông ấy đã đạt đến trình độ nào rồi?" Trịnh Xuân Viễn hỏi.

"Chỉ dưới thần tiên, số một trên đời”

Không đợi Tam Tôn Trưởng mở miệng, Đại Tôn Trưởng bên này đã bình tính phun ra tám chữ.

Ông ta vừa dứt lời, trái tim của Trịnh Xuân Viễn đã muốn đập loạn nhịp.

"Trong Thiên Cung này, những tư liệu liên quan đến cung chủ đời đầu tiên đã ít lại càng thêm ít, hình như chỉ có cung chủ mới có thể tiếp xúc với những nguồn tư liệu ấy.

Thật không nghĩ tới người sáng lập ra Trường Sinh Thiên Cung này của chúng ta lại mạnh mẽ như vậy..."

Trịnh Xuân Viên cảm khái nói.

"Đâu chỉ là mạnh mẽ, thứ mà Trường Sinh Thiên Cung chúng ta đang theo đuổi chính là thuật trường sinh, dựa vào y thuật để nghiên cứu về giới hạn của cơ thể con người.

Tôi nghe nói vị kia đã sống ròng rã năm trăm năm, không khác nào thần tiên.

Chỉ tiếc rằng sau đó đã xảy ra một chuyện khiến vị ấy không lưu luyến thế gian này nữa...

Ôi, bí mật trong đó khiến con người ta khó mà lường trước được."

Đại Tôn Trưởng thở dài.

"Nói như thể, Phan Lâm chắc chắn sẽ chết?" Trịnh Xuân Viễn hỏi lại.

"Hừ, sau khi vị kia ngã xuống được chôn cất ở Thiên Cung Mộ, không biết đã có bao nhiêu đời cường giả vì mơ ước di vật của ông ấy mà xông vào Thiên Cung Mộ.

Số lượng phải nói là đếm mãi không hất, trong đó cũng có không ít cường giả mang thể chất Võ Thần trong người, nhưng kết quả thế nào đây? Không phải là đều bỏ mạng bên trong đó, chôn cùng vị kia luôn à? Thế nên chỉ có thể chất Võ Thần vốn chẳng tính là gì cả”

"Thì ra là như vậy!" Hai mắt Trịnh Xuân Viên phát sáng, liên tục vỗ tay tán thưởng.

"Đại Tôn Trưởng, chuyện của Phan Lâm coi như giải quyết xong, khi nào thì ông đi vào lấy Lạc Linh Huyết?" Tam Tôn Trưởng hỏi.

"Chờ thêm năm tiếng nữa đi, năm tiếng sau, tôi sẽ tự mình đi vào trong đó lấy.

Cơ quan bên

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play