*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người xung quanh vẫn đang nhìn chằm chăm vào Phan Lâm.

Nghe thấy lời Giang Mạn nói, họ càng thêm hãi hùng khiếp vía.

Người này...

Chết rồi sao? Cũng đúng! Lúc này, toàn thân Phan Lâm đều là những cây kim châm cứu đen quỷ dị kinh khủng kia của Giang Mạn.

Những cây kim này đều có chứa kịch độc là chuyện đương nhiên, không thể nghi ngờ chút nào.

Trúng phải bao nhiêu cây kim đen như thế, cho dù có là thần tiên sợ là cũng khó mà sống nổi, đúng không? Huống chỉ chiêu cuối cùng của Giang Mạn còn đáng trúng tử huyệt của Phan Lâm, gần như đã chặt đứt mạch máu của anh, hoàn toàn không cho anh đường sống nứa.

Cảnh giới như vậy, làm sao có thể không chết được? "Rất tốt!" Giang Thục Hồng nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt bà ta không giấu nổi vẻ hài lòng: "Làm tốt lắm, Giang Mạn”

"Cảm ơn giảng sư đã khen."

Giang Mạn lập tức lên tiếng cảm ơn, sau đó nhìn về phía đám người Thượng Thanh Cung nói: 'Mấy người nhanh chóng mang anh ta đi lo hậu sự đi.

Còn ai muốn khiêu chiến thì cứ lên”

Lời này của cô ta lôi đám người Thượng Thanh Cung từ trong khiếp sợ trở về.

"Cái gì? Phan Lâm cậu ta...

Cậu ta thua rồi sao?" Lý Như ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên, anh ta đã chết rồi.

Những Hắc Lân Châm tuyệt mệnh này của tôi đã cắt đứt kinh mạch toàn thân anh ta, độc trên kim châm đã như dòng điện di chuyển khắp toàn thân anh ta rôi.

Bây giờ toàn bộ lông tóc trên người anh ta đều có độc, dù có là ai cũng không cứu nổi!" Giang Mạn vừa thở hổn hến vừa gần giọng cười.

"Hả?" Sắc mặt của người Thượng Thanh Cung nhanh chóng biến thành kinh hãi.

"Các người cho rằng năng lực mà Siêu Thể đan mang đến chỉ có tăng cường vê mặt sức mạnh và tốc độ thôi sao? Mấy người sai rồi, nó còn tăng về khí công nữa! Khí công đủ mạnh, thi độc sẽ càng thêm khó giải.

Nhị Tôn Trưởng, tôi nói thật, Giang Mạn bây giờ chẳng ai đối phó nổi đâu, dù có là tôi đi chăng nữa cũng phải vất vả lắm.

Những đệ tử này của ông ấy mà, tới bao nhiêu cũng như đưa mạng mà thôi! Vẫn nên ngoan ngoãn buông tha đi, kết quả đã được định trước rôi!" Giang Thục Hồng mỉm cười nói.

Sự tự tin mạnh mẽ trong lời nói của bà ta khiến cho mọi người cảm thấy nghẹt thở.

Nhị Tôn Trưởng ngơ ngác nhìn Giang Thục Hồng, không nói lên lời.

Mọi chuyện đến mức độ này, đến ông ta cũng không biết nên kết thúc như thế nào.

Có lẽ, thật sự nên từ bỏ thôi! Chỉ tiếc trước đó ông ta không ngăn cản Phan Lâm! Làm anh không dưng mất mạng rồi.

Nhị Tôn Trưởng không cam tâm, sắc mặt sâm xuống.

Nhưng đúng lúc này, Phan Lâm lại đột nhiên mở miệng: “Thủ pháp thi châm vụng về như vậy, sao lại nghĩ là có thể giết chết tôi cơ chứ?" Lời ấy vừa nói ra, ánh mắt của mọi người nhanh chóng tập trung lên người Phan Lâm.

"Đến lúc này rồi mà anh còn mạnh miệng?"

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play