*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cậu sao?”
Giang Thục Hồng khẽ giật mình. Đệ tử của Thượng Thanh Cung đồng loạt ngạc nhiên. Không chờ Phan Lâm lại nói tiếp, đột nhiên sắc mặt anh trắng bệch, sau đó anh ho thật dữ dội. "Khụ khụ khụ khụ..." Phan Lâm che miệng cũng không cản được ho hết, sắc mặt anh càng lúc càng trắng tái, cuối cùng... "Phụt!" Anh mở miệng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn. Tách! Máu rơi xuống mặt đất, đen một màu. Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi. "Ơ, cái này..." "Sư đệ Lâm..." “Anh không sao đó chứ?”
Một số đệ tử của Thượng Thanh Cung nhao nhao bước tới vây quanh anh. Tuy có rất nhiều người không thích Phan Lâm vì họ luôn cảm thấy anh tỏ ra tự đắc, khi Nhị Tôn Trưởng nhận anh làm đồ đệ thì anh cứ kiểu hờ hững không quan tâm, thật là quá cao ngạo. Nhưng bây giờ, Phan Lâm lại chủ động muốn đại diện Thượng Thanh Cung để quyết đấu lại với Giang Hương Thư Các một lần nữa, họ đột nhiên thấy xúc động trong lòng. Nhị Tôn Trưởng bước nhanh tới, nâng tay của Phan Lâm lên và bắt mạch cho anh. Một lát sau, sắc mặt của Nhị Tôn Trưởng có sự biến đổi lớn. "Ta không cảm nhận được hoạt độc trong cơ thể của con nữa, lẽ nào...
độc đã đi vào xương tủy rồi sao? Độc trong cơ thể con lại chuyển biến xấu nữa rồi sao?" Nhị Tôn Trưởng khiếp sợ hỏi. Phan Lâm không trả lời. Trên thực tế, hoạt độc trong cơ thể anh đã được giải rôi nên Nhị Tôn Trưởng mới không cảm nhận được nữa.
Còn búng máu này chỉ là một chút máu ứ cuối cùng bị tích lại trong cơ thể của anh mà thôi, nhổ ra rồi cũng không còn việc gì nữa nên chuyện này cũng không đáng lo ngại. Nhưng trong mắt mọi người, Phan Lâm lại trông cực kì suy nhược. Nhị Tôn Trưởng cũng không tin Phan Lâm có thể tự giải được hoạt độc đáng sợ ấy nên phản ứng đầu tiên của ông là cho rằng độc đang nghiêm trọng hơn, xâm nhập vào cả trong xương tủy, vì vậy bắt mạch cũng không cảm nhận được hoạt độc nữa. "Hoạt độc hả?" Bên này, Giang Thục Hồng nhướng mày rồi nhìn sang Phan Lâm: "Sao nào? Người này bị trúng hoạt độc à?”
"Đúng vậy!" Nhị Tôn Trưởng gật đầu. Giang Thục Hồng lạnh nhạt lắc đầu, nói: "Một người sắp chết lại gào rú muốn khiêu chiến người của Giang Hương Thư Các chúng tôi, tôi thấy cậu chỉ là muốn chết sớm một chút thôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT