*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vào ban đêm. Thu Phương vẫn đang ngồi ở cửa phòng, hai tay chống cằm, vẻ mặt vừa bực bội vừa tức giận. "Anh Lâm, anh đã chạy đi đâu vậy?" "Tông môn đã dặn mình phải trông chừng anh ta, giờ lại không thấy người đâu, nếu để cho tông môn biết chẳng phải sẽ bắt mình lại hỏi tội sao?" "Ngộ nhõ tông môn phát hiện anh ta đã làm những chuyện kia, còn điều tra ra được mình là đồng phạm, vậy...
vậy phải làm sao đây?" "Chắc tông môn sẽ hành quyết mình rồi nhỉ?" "Làm sao bây giờ?" "Làm sao bây giờ?" Thu Phương suy nghĩ lung tung, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cơ thể cũng không kiêm nổi mà run rấy. Nhưng lúc này, đột nhiên trong phòng xuất hiện âm thanh kỳ lạ. Lạch cạch! Âm thanh này vang lên vô cùng rõ ràng. Thu Phương giật mình, quay phất đầu lại, nhưng mà trong phòng lại không có gì cả. "Vừa rồi là tiếng gì vậy?" Cô ta lẩm bẩm, cẩn thận thò đầu vào phòng, run rẩy kêu lên: "Có người ở bên trong à? Anh Lâm...
Có phải anh không?”
Nhưng...
Không có người nào trả lời lại. Thu Phương thử gọi vài lân nữa, vẫn không có người nào đáp lại như cũ, nhịn không được lấm bẩm. "Chẳng lẽ mình bị ảo giác?" Cô ta gãi đầu, thấy bầu trời đã tối thì chuẩn bị đi nấu cơm.
Nhưng ngay lúc này... Răng rắc! Tiếng động kỳ lạ đó lại phát ra lần nữa.
Cả người Thu Phương đều run lên, cô ta rốt cuộc chắc chắn được mình không hề bị ảo giác! Quả thật có tiếng ở trong phòng. "Ai? Ai đấy?" Cô ta cầm lấy cây gậy ở bên cạnh, lớn tiếng la lên, bên trong vẫn không trả lời lại. "Rốt cuộc là ai! Tôi cảnh cáo, đừng có giở trò quỷ, nơi này là Trường Sinh Thiên Cung! Nếu còn không chịu ra đây, tôi sẽ gọi người tới đấy!" Thu Phương nuốt nước miếng một cái, lấy can đảm hét to lên. Đáp lại cô ta vẫn là sự im lặng đáng sợ. Thu Phương cảm giác có gì đó không đúng, đang chuẩn bị gọi người tới thì đột nhiên... “Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc..." Âm thanh kỳ lạ ấy xuất hiện nhiều hơn như là pháo nổ. Thu Phương khẽ giật mình, lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cuối cùng cô ta cũng biết tiếng động đó được phát ra từ đâu! Chính là cái kén to lớn ở giữa phòng kia! Thu Phương mở to mắt nhìn nó, thấy một số lượng lớn vết nứt trên cái kén lớn đó, lan rộng như mạng nhện, cùng với sự xuất hiện của vết nứt là
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT