*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhân vật chính đến rồi! Tất cả mọi người đêu đổ đồn ánh nhìn về phía Phan Lâm. Các chủ La lập tức hét lên: “Phan Lâm, cậu quá vô lễ! Thấy chưởng môn của chúng tôi thì sao còn chưa quỳ xuống dập đầu?”
“Ông ấy là chưởng môn của mấy người chứ có phải chưởng môn của tôi đâu, vì sao quỳ xuống dập đầu?”
Phan Lâm quay đầu lạnh nhạt hỏi lại. Khuôn mặt các chủ La đỏ tía tai, ông ta phẫn nộ mắng: “Cậu...
Cậu nói cái gì? Cậu...
to gan!”
Nếu ông ta đánh lại Phan Lâm thì ông ta đã ra tay từ lâu rồi. Những người còn lại cũng đều giận tím người. Cái tên này thấy được người cao quý nhất của Tử Huyền Thiên thế mà còn dám cuồng vọng như vậy, sao người khác không thấy khó chịu được chứ.
Tên Phan Lâm này đang coi thường Tử Huyền Thiên đấy à? Đột nhiên, “Vèo”
một tiếng, một ánh kiểm màu xanh bổ về phía Phan Lâm với tốc độ cực kì nhanh, tràn đầy sát ý! “Ô?”
Phan Lâm nhíu mày, giơ tay lên chặn lại. “Keng!”
Thanh kiếm màu xanh kia bị cánh tay của anh cản lại! Tất cả những người trong đại điện hoàn toàn sửng sốt, đến khi đã thấy rõ thì họ mới nhận ra thanh kiếm màu xanh ấy thuộc về đại sư huynh Thanh Long!”
“Có tài thật đấy, nhưng cũng vô dụng thôi, xem chiêu này của tôi xem!”
Đại sư huynh Thanh Long quát khẽ, lại vung thanh kiếm xanh ra muốn chém Phan Lâm lần nữa. Ánh mắt Phan Lâm trở nên dữ tợn, anh đang định đánh trả thì chợt một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Xằng bậy cái gì đây!”
Câu này vừa vang lên thì động tác của đại sư huynh Thanh Long hơi chững lại, tiếp đó anh ta dừng tay, lùi về sau, cầm kiếm chắp tay nói với Cao Minh Lăng đang giận đùng đùng ở phía trên: “Xin chưởng môn bớt giận ”
“Thanh Long! Đừng làm ẩu! Lui ra!”
Cao Minh Lăng lại quát. Đại sư huynh Thanh Long không dám nói thêm gì nữa, đành rút qua một bên. Cao Minh Lăng không nhìn anh ta nữa mà đưa mắt về phía Phan Lâm, bình tĩnh nói: “Không làm lễ cũng không sao, cậu tên là Phan Lâm đúng không?”
“Đúng vậy.”
Phan Lâm gật đầu thừa nhận. “W sao cậu lại gây chuyện ở đâu?”
“Gây chuyện? Sao lại nói là vậy?”
Cao Minh Lăng lạnh nhạt nói: “Giờ Chu Bích Như đang quỳ đấy, dáng vẻ thương tích đầy người đấy, sao cậu có thể làm lơ?”
Phan Lâm hờ hững hỏi lại: “Vậy đồ đệ của tôi còn đang nằm trên giường, vì sao mọi người thấy mà coi như không thấy?”
“Đồ đệ của cậu?”
Cao Minh Lăng nhíu mày. “Chính là Vệ Hoàng Công”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT