*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Lâm đặt Vệ Hoàng Công lên giường rồi xử lý sơ qua vết thương của anh ta, vừa châm cứu cho Vệ Hoàng Công vừa nói: “Hoàng Công à, thật ra thương thể của anh không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng là hết bệnh rồi.”

“Cảm ơn...

sư phụ...”

Vệ Hoàng Công đáp, tâm trí vẫn còn hơi hỗn loạn. “Ừm, nghỉ ngơi cho khỏe đi”

Nói rồi Phan Lâm đi ra khỏi phòng. Vệ Hoàng Công ngơ ngác nhìn bóng lưng Phan Lâm rời đi, đầu óc vẫn rồi nhùi một cục, không suy nghĩ được nổi. Người này là sư phụ mình thật đấy hả? Là cái người có thể đánh bại cả Chấn Hám Sơn đấy hả? Sao còn trẻ mà yêu nghiệt quá vậy! Mà anh ta làm sư phụ của mình...

hình như cũng không tệ lắm... Huống gì Phan Lâm còn có y thuật thân kỳ đó nữa, người bình thường không sánh nổi đâu! Trong lúc nhất thời, trong lòng Vệ Hoàng Công xuất hiện vài cảm xúc kì lạ nào đó.

Đúng lúc này, cửa mở ra, ông Túy bước nhanh vào. “Ông Túy!”

Vệ Hoàng Công đang nằm trên giường lập tức gọi ông ta. Ông Túy đi tới mép giường, hỏi: “Hoàng Công, cháu không sao chứ?”

Vệ Hoàng Công cười đáp: “Vừa rôi Phan Lâm đã châm cứu cho cháu rồi ạ, bây giờ cháu đã đỡ hơn nhiều rồi, xương đùi cũng đã được nối lại, cả người đều không đau.”

“Thật sao?”

Ông Túy nhíu mày, tay nhẹ nhàng ấn lên người Vệ Hoàng Công một cái như đang kiểm tra. Một lát sau, Vệ Hoàng Công thấy ông Túy hít một hơi, lâm bâm: “Lợi hại! Sao mà lợi hại quá vậy...”

“Lợi hại gì thế ạ?”

Vệ Hoàng Công càng khó hiểu hơn. “Y thuật chứ gì nữa!”

Ông Túy trợn mắt với anh ta. Vệ Hoàng Công hơi ngẩn người: “Ông Túy, cháu nghe người ta nói lúc còn trẻ ông cũng từng học vài phương pháp điều trị chấn thương, hình như ông cũng có nghiên cứu với cái này nhỉ?”

“Ông có học qua chút, do lúc trẻ thích đi chu du nay đó, thường xuyên bị thương nên đi theo người ta học đôi chút, mặc dù không hiểu sâu nhưng cũng biết một hai”

“Vậy y thuật của Phan Lâm...

ông thấy đã tới trình độ nào rồi? Vệ Hoàng Công vội hỏi. Ông Túy im lặng, qua một lúc sau, ông lão mới trịnh trọng nói: “Là trình độ mà ông cũng không biết nên diễn tả thế nào”

“Hả?”

Vệ Hoàng Công kinh ngạc: “Ông Túy à, ông đừng đùa chứ! Cho dù ông kém hơn anh ta nhưng chẳng lẽ thầy dạy y thuật trước đây của ông cũng kém hơn sao?”

“Mặc dù ông không thành thạo về y thuật lắm nhưng mắt nhìn người ông vẫn có.

Hoàng Công à, ông nói thật với cháu vậy, đừng nói là thây của ông, ông sợ là bất cứ ai mà ông từng gặp cũng không thể sánh bằng người này đâu!”

Ông Túy lắc đầu đáp. Vệ Hoàng Công nghẹn họng nhìn ông Túy















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play