*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hầu như ai cũng lập tức nhìn vê phía nơi phát ra âm thanh, không ngờ phát hiện người vừa lên tiếng lại là Nhị Tôn Trưởng! Phan Lâm cũng rất kinh ngạc.
Nhị Tôn Trưởng này thế mà dám phản đối Đại Tôn Trưởng, muốn cứu mình ư? Thật sự quá ngạc nhiên! Đại Tôn Trưởng quay mặt nhìn vào người đàn ông cường tráng mạnh mẽ bên cạnh, nói với giọng khàn khàn: “Ngũ Tôn Trưởng nói vậy là có ý gì? Vì sao phải cứu cậu ta?”
Nhị Tôn Trưởng nghiêm túc đáp: “Đại Tôn Trưởng, người này còn trẻ mà đã có thể tu luyện ra thể chất Võ Thần rồi! Vừa rồi tôi có kiểm tra sơ lược tình trạng của cậu ta, phát hiện mạch máu, xương thịt trong cơ thể cậu ta được ngâm thuốc quanh năm suốt tháng, điều này đủ để chứng minh người này có y thuật cao siêu.
Trẻ tuổi như thế mà còn nắm giữ những năng lực đặc biệt, tuyệt đối chính là thiên tài, vì sao lại muốn cậu ta chết chứ? Sao chúng ta không giúp đỡ, cứu lấy tính mạng của cậu ta rồi đào tạo cậu ta trở thành trụ cột cho Trường Sinh Thiên Cung chúng ta?”
“Trụ cột? Người này không biết tôn sư trọng đạo, nhất định có máu đối nghịch, làm phản! Loại người như thế làm sao mà bồi dưỡng được? Không sợ để lại hậu hoạn cho mình sao? Chưa kể Thiên Cung chúng ta đông đảo nhân tài, cần gì phải để ý một viên ngọc kém cỏi cứng đầu?”
Đại Tôn Trưởng hừ lạnh.
“Đại Tôn Trưởng nói vậy là sai rồi! Chuyện Tử Huyền Thiên vừa qua tôi cũng đã điều tra, việc này không hề đổ lỗi hoàn toàn cho Phan Lâm được, cậu ta vốn đã bị thương mà lại bị đám người Tam Tôn Trưởng ép đấu với Tử Huyền Thiên nữa! Nhắc đến chuyện này, tôi cũng muốn hỏi Tam Tôn Trưởng một câu.
Phan Lâm vốn đã trúng hoạt độc, trạng thá kém như vậy mà tại sao ông còn yêu cầu cậu ta lên đấu? Ông hi vọng cậu ta chết trong tay người của Tử Huyên Thiên đúng không? Ông làm vậy có được xem là mượn dao giết người không?”
Nhị Tôn Trưởng nghiêng đầu, nhìn Tam Tôn Trưởng mà chất vấn.
Sắc mặt Tam Tôn Trưởng hơi thay đổi, ông ta trâm giọng quát: “Nhị Tôn Trưởng, Đại Tôn Trưởng đang ở đây đấy, ông đừng có mà ngậm máu phun người! Lúc đó chẳng qua tôi cảm thấy Phan Lâm có năng lực chống lại điện chủ Xuân Viên, thực lực không tâm thường, cử cậu ta đi lên đơn giản chỉ vì tôi kỳ vọng rất lớn vào cậu ta thôi!”
“Vậy vì sao Phan Lâm đã thăng Vệ Hoàng Công rồi mà ông còn khăng khăng muốn cậu ta tiếp tục đấu với một trong bốn Thánh Anh của Tử Huyền Thiên là Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm?”
Nhị Tôn Trưởng hỏi ngược lại.
Tam Tôn Trưởng cứng họng không trả lời được.
Thấy vậy, Nhị Tôn Trưởng lại chắp tay và nói: “Tam Tôn Trưởng, xin hãy đồng ý trị liệu cho Phan Lâm!”
“Tôi đã nói người này không biết tôn sư trọng đạo rồi cơ mà! Ông thuận theo cậu ta thì là giữ tai họa bên mình đấy!”
Đại Tôn Trưởng quát lên.
“Đại Tôn Trưởng, nếu tiến hành đào tạo lại người này thì chắc chắn cậu ta sẽ trở thành nhân tài đứng đầu cả Thiên Cung ta, thậm chí chúng ta còn có thể dùng cậu ta để làm lợi thế khi tham gia đại hội.
Nếu vứt bỏ, sẽ mất một cánh tay đắc lực đấy!”
“Xem ra Nhị Tôn Trưởng quyết tâm muốn cứu
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT