*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Tam Tôn Trưởng yêu cầu Ngũ Tôn Trưởng đích thân chữa thương cho anh, Phan Lâm đã biết Tam Tôn Trưởng đã nghi ngờ mình rồi.
Nói là chữa thương chứ thật ra là kiểm tra.
Phan Lâm nghe tiếng bước chân truyên đến từ ngoài cửa, con ngươi hơi chuyển động, anh lập tức lấy một cây kim châm ra đâm vào ngực.
Thu Phương đang đứng cạnh vô cùng căng thẳng, vội vàng chạy ra ngoài đón, nhưng mấy người kia đã đi vào rồi.
“Các tôn trưởng...
Thu Phương thất thanh nói, chân tay hơi luống cuống.
Phan Lâm thấy mấy người kia đã vào thì há miệng phun ra một búng máu như thật.
“Phụt!”
Một bãi máu tươi vấy trên mặt đất, ai cũng ngẩn ra.
Phan Lâm lau máu bên khóe miệng, yếu ớt nhìn mấy người vừa tới, vội vàng đứng dậy nói: “Ngũ Tôn Trưởng, tôn trưởng đến nhanh thể ạ? Tứ Tôn Trưởng và điện chủ Xuân Viễn cũng tới? Đệ tử kính chào hai vị tôn trưởng và điện chủ Xuân Viễn..."
Thấy bộ dáng Phan Lâm như vậy, mấy người kia tròn mắt nhìn nhau.
Điện chủ Xuân Viễn nói mà mặt không có biểu cảm gì: “Phan Lâm, xem ra cậu bị thương rất nặng, Ngũ Tôn Trưởng, bà hãy nhanh chóng chữa thương cho Phan Lâm đi, hôm nay cậu ấy đã lập công lớn cho Thiên Cung chúng ta, không được thờ ơ!”
“Được! Phan Lâm, cậu cởi áo ra đi, tôi sẽ châm cứu cho cậu.”
Ngũ Tôn Trưởng nói.
“Vâng thưa Ngũ Tôn Trưởng.”
Phan Lâm gật đầu, nhanh chóng cởi áo.
Trong nháy mắt, cơ thể với cơ bắp cường tráng hiện ra trước mắt mọi người.
Phần da thịt bên ngoài chẳng chịt vết thương, đều có từ mấy cuộc quyết đấu vừa rồi.
Ngoài ra còn có một lượng lớn đường vân màu đen đeo bám trên da thịt anh như những con rắn độc, khiến người khác nhìn mà sởn cả gai ốc.
“Là hoạt độc!”
Tứ Tôn Trưởng thì thầm.
Ngũ Tôn Trưởng do dự một lát, kiểm tra sơ qua rồi khẽ gật đầu với đám người Trịnh Xuân Viễn: “Hoạt độc trong cơ thể Phan Lâm...
đã nghiêm trọng lắm rồi!”
“Vậy châm cứu xem sao!”
Trịnh Xuân Viễn vội nói.
Ngũ Tôn Trưởng khẽ gật đầu, bà ta lấy Xích Hồng Châm ra rồi đâm vào người Phan Lâm.
Ánh nhìn của Phan Lâm cũng rơi vào trên kim châm cứu trong tay Ngũ Tôn Trưởng một cách tự nhiên, con ngươi chuyển động một chút, chợt anh lên tiếng: “Ngũ Tôn Trưởng, cây kim châm này của tôn trưởng đặc biệt quá! Tên gì vậy ạ?”
“À...
cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một cây kim châm cứu thôi, dùng nó để chữa thương cho cậu có thể giúp cơ thể cậu đạt nhiệt độ trung bình, không nóng quá cũng không lạnh quá, có tác dụng rất lớn cho vết thương của cậu”
Ngũ Tôn Trưởng đưa ra một lời giải thích đây gượng gạo.
“Có tác dụng cho hoạt độc ạ?”
“Cũng có một chút...”
“Có tác dụng cho hoạt độc ạ?”
“Cũng có một chút...”
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT