*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh, Phan Lâm rất tin tưởng vào câu nói này.

Trước mắt quan hệ giữa anh và Trường Sinh Thiên Cung đã vô cùng căng thẳng, anh đoán chắc rằng bọn người Tam Tôn Trưởng sẽ không để anh lấy được phân thưởng dễ dàng! Bọn này vốn muốn anh làm kẻ chết thay để dễ bê cho Tử Huyền Thiên một cú đả kích, nhưng còn lâu anh mới để bọn này được toại nguyện. Tuy kế hoạch của Tam Tôn Trưởng đã thất bại nhưng ông ta vẫn không bỏ cuộc, Phan Lâm tin rằng, nếu ép quá thì nhất định bọn chúng sẽ có ý giết người và cướp đồ vật về! Thế nên bây giờ anh giữ thể diện cho người của Tử Huyền Thiên, cũng là để lại một đường lui cho mình! Nếu anh thật sự trở thành kẻ thù không đội trời chung với Trường Sinh Thiên Cung, ít ra anh còn có một đồng minh khác! Nhưng hành động đó của Phan Lâm lại khiến người của Trường Sinh Thiên Cung vô cùng khó chịu. “Đầu hàng địch! Cậu làm vậy là đang đầu hàng địch đấy!”

Trịnh Xuân Viễn tức giận đến mức cả người đều sắp bốc khói, liên tục giậm chân. Tứ Tôn Trưởng gắn giọng nói, đôi mắt cũng cực kì lạnh lẽo: “Đợi chuyện này kết thúc rồi, nhất định phải trị tội thăng Phan Lâm này mới được!”

“Trị tội? Trị tội gì? Cậu ta đã phạm tội gì?”

Tam Tôn Trưởng ngoái đầu hừ lạnh rồi hỏi. Tứ Tôn Trưởng tức giận đáp: “Bắt tay với địch, phản bội Thiên Cung! Tội này có nhẹ đâu? Chúng ta phải róc thịt lóc xương cậu ta, chém cậu ta ra làm trăm mảnh!”

“Ông thấy cậu ta bắt tay với địch ở đâu vậy? Có chứng cứ không? Ông ép tội cho cậu ta như thể, nếu chuyện này mà bị người ta biết được thì uy nghiêm của Thiên Hình Cung biết để đâu? Chúng ta phải giải thích với các đệ tử thế nào? Bây giờ tình hình đã loạn lắm rồi, đừng có gây thêm rắc rối nữa!”

Tam Tôn Trưởng rít lên. Tứ Tôn Trưởng nghẹn một bụng tức giận nhưng vẫn ngậm miệng, không nói gì nữa. “Tam Tôn Trưởng à, nếu cứ để như vậy thì chẳng phải Phan Lâm sẽ thắng Tử Huyền Thiên rôi sao?”

Trịnh Xuân Viên còn chưa chịu phục, cắn răng hỏi. “Ông lo nghĩ quá rồi, so với Phan Lâm thì chắc chắn Tử Huyền Thiên coi trọng “Thần Tiên Tập”

hơn, vả lại Tử Huyên Thiên còn chưa lật con át chủ bài ra mà, Phan Lâm không phải kẻ cười cuối cùng đâu!”

Tam Tôn Trưởng mỉm cười đáp. Khi nhìn thấy Trương Mạnh Quân đã bị đánh bại, người của Tử Huyền Thiên bắt đầu nghiêm túc hơn.

Mặc dù Phan Lâm đã nương tay nhưng họ không định sẽ bỏ qua dễ dàng. “Người này rất khó đối phó! Các đệ tử hoàng cấp và huyền cấp đừng ra sân, để đệ tử địa cấp và thiên cấp đối phó đi”

Chấn Hám Sơn trầm giọng nói. Các đệ tử Tử Huyền Thiên đều trố mắt nhìn nhau, hầu như ai cũng không hiểu vì sao Chấn Hám Sơn lại quyết định như vậy. Nếu ngay cả Ninh Hinh và Trương Mạnh Quân đều bị đánh bại một cách dễ dàng như thế thì thực lực của đối phương quả thật là hết sức đáng











Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play