*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Câu nói "May mắn không làm nhục sứ mệnh”
này như một cái bạt tai cực kì mạnh mẽ đánh một phát vào mặt đám người Tam Tôn Trưởng.
Nhất là Trịnh Xuân Viễn, mặt hết đỏ rồi lại trắng, muốn nói mà không nói nên lời, vẻ mặt nhìn cực kì thích mắt. "Điện chủ Xuân Viễn!" Tam Tôn Trưởng nghiêng đầu lạnh lão nói: "Giờ ông nói xem, tiếp theo nên làm thể nào?" "Ơ...
tôn trưởng, tôi...
Trịnh Xuân Viễn cực kì lúng túng, không biết phải làm sao. "Từ chối thì nuốt xuống bụng đi, bây giờ ông nghĩ cách làm sao để kết thúc cho thôi! Số dược liệu kia là vốn tích lũy trăm năm qua của Trường Sinh Thiên Cung chúng tôi, mười giọt Linh Lạc Huyết đó thì có thể đem đến lợi thế cực kì lớn cho Thiên Cung chúng tôi trong đại hội đấy! Không được mất cái nào! Ông phải nghĩ cách an toàn lấy chúng về, nhưng xử lý cho đàng hoàng, đừng có khiến người ta lên án chúng tôi!" Tam Tôn Trưởng cực lực ghìm cơn thịnh nộ xuống, gắn giọng ra lệnh. Trịnh Xuân Viễn cúi đầu, cực kì căng thẳng, nóng ruột.
Đám người Tứ Tôn Trưởng, Ngũ Tôn Trưởng cũng im lặng. Chuyện đi tới nước này, không một ai liệu trước, bây giờ có nói gì cũng đã muộn. "Phan Lâm, cậu làm rất tốt, rất tốt...
Tam Tôn Trưởng chỉ biết nói những lời này. "Cảm ơn tôn trưởng đã khen, đối thủ đã nhận thua rồi, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ mà tôn trưởng đã giao, đệ tử xin đi trước." Phan Lâm lạnh nhạt nói, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi đây. "Phan Lâm...
Chậm đã!" Tam Tôn Trưởng vội vàng gọi anh lại. "Tôn trưởng, còn có chuyện gì không ạ?”
Phan Lâm nghi hoặc hỏi. "À.." Tam Tôn Trưởng nhíu mày, không biết nên nói gì. Trịnh Xuân Viễn như nghĩ ra cái gì đó, vội vàng lên tiếng: "Phan Lâm! Nhiệm vụ của cậu vẫn chưa xong đâu! Sao mà đi được!" "Vẫn chưa xong?" Phan Lâm tò mò nhìn ông ta: "Sao điện chủ Xuân Viễn lại nói vậy?" "Sư môn yêu cầu cậu đánh bại Tử Huyền Thiên, nhưng cậu mới thắng được một người, sao có thể nói đi là đi được? Cậu phải tiếp tục trận đấu này, cho đến khi những người kia không khiêu chiến cậu nữa mới xem như kết thúc! Hiểu chưa?" Trịnh Xuân Viễn chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nói. Ông ta vừa nói xong thì bốn phía tức khắc sôi trào. "Điện chủ Xuân Viễn! Hình như vừa rồi ông có nói vậy đâu?" Phan Lâm không nhịn được mở miệng nói: "Ông chỉ nói tôi đánh bại cô gái kia chứ không hề yêu cầu tôi phải đánh bại toàn bộ Tử Huyền Thiên! Tôi nghĩ có lẽ các đệ tử ở đây cũng nghe thấy! Điện chủ muốn nuốt lời phải không?”
"Nuốt lời? Hừ, ăn nói kiểu gì đấy? Cậu nói đệ tử ở đây cũng nghe thấy thì tôi hỏi các cô cậu, các cô cậu có nghe tôi nói chỉ cần Phan Lâm đánh bại cô gái kia là xong không?”
Trịnh Xuân Viên lớn tiếng nói. "Không có!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT