*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ha ha, đơn giản! Hai nhà chúng ta ở đây, mỗi bên phái một vài đệ tử, lấy y võ làm căn bản để chiến đấu.

Nếu như đệ tử bên tôi không có người chiến thắng, chúng tôi sẽ rút lui, không đòi Thiên Cung của các người giao Thần Ngạo Tập, còn nếu như bên các người không ai có thể chiến thắng thì các người phải giao ra Thần Ngạo Tập”

, Trần Nam Sơn cười nhẹ. Vừa dứt lời, bên kia liền ồ lên ầm ĩ. “Phía các người chỉ có mười mấy người, dám đấu lại với bọn ta sao?”

“Các người muốn chết hả?”

“Mấy vạn người trong Thiên Cung của chúng ta, chỉ đứng cho các người chém cũng khiến các người mệt muốn chết rồi!”

“Tưởng người của Trường Sinh Thiên Cung chúng ta là heo à?”

Các đệ tử tức giận la lên, bừng bừng khí thế muốn ngay lập tức lao vào giao đấu. Nhưng các vị Tôn trưởng và Điện chủ đều cảm thấy vô cùng lo lắng. Ngũ Tôn Trưởng đi tới, thấp giọng nói: “Trân Nam Sơn không phải kẻ ngốc, chỉ dựa vào vài người mà muốn đánh bại toàn bộ đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung thì không thể làm được. Bọn họ nhất định là còn có âm mưu khác.

Tam Tôn Trưởng, ông nhất định phải cấn thận!”

Trịnh Xuân Viên cũng từ xa đi tới, nói: “Ngũ Tôn Trưởng nói không sai! Tam Tôn Trưởng, chúng ta nói với bọn chúng làm gì! Mau đuổi bọn chúng đi, bọn chúng chỉ có vài người thì có thể làm được chuyện gì." Tam Tôn Trưởng nói: “Đuổi đi? Hiện giờ lòng dân đang muốn tận sức chiến đấu.

Nếu như ta đuổi chúng đi, càng thể hiện là chúng ta sợ bọn chúng, càng mất lòng dân! Sao có thể làm như vậy?”

“Vậy ý của Tôn Trưởng là...

2”

Tam Tôn Trưởng trâm giọng, nói: “Muốn đánh thì đánh, Thiên Cung nhiều đệ tử như vậy, không lẽ nào sợ hơn hai mươi người bọn họ! Trịnh Xuân Viễn, trước tiên hãy để các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện lên trước, thử năng lực của bọn họ.”

“Vâng!”

Trịnh Xuân Viễn gật đầu, lập tức nghiêng đầu: “Miêu A Mao.”

“Có đệ tử”

Miêu A Mao từ đám đông đi ra. “Giao lưu với những người bạn Tử Huyền Thiên một chút đi!”

“Vâng, sư phụ.”

Miêu A Mao chỉ một bước đã nhảy đến khoảng không ở giữa, lao tới nhóm người của Từ Huyền Thiên hành lễ: “Các vị, xin chỉ bảo!”

Trân Nam Sơn nói: “Ninh Hinh, lên đi”

“Cá hôi, tôm thối”

Một người phụ nữ tóc ngắn từ trong hàng bước ra, miệng thốt ra một câu khinh thường, tiếng nói không hê nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe rõ. “Cái gì? Cá hôi tôm thối? Dám xem thường tôi?”

Miêu A Mao tức giận nói. “Sao? Vẫn còn chưa thỏa mãn à? Loại như











Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play