Sau khi hỗn chiến xảy ra, toàn bộ Trường Sinh Thiên Cung phải trải qua một cuộc điều tra nghiêm ngặt với quy mô chưa từng có.

Bởi vì tính chất của nó quả tồi tệ.

Cuộc hỗn chiến này ít nhất có mấy trăm đệ tử Trường Sinh Thiên Cung đã chết, mấy ngàn người bị thương, tổn thất vô số, nghe nói ngay cả bên ngoài Vô Dục Cung cũng bị ảnh hưởng.

Đại Tôn Trưởng tức giận, đặc biệt đến Cung chủ xin lệnh, phái Nhị Tôn Trưởng đích thân đi ra ngoài cung điều tra bắt người, còn trong cung thì Đại Tôn Trưởng toàn quyền phụ trách, lục soát người khả nghi.

Thu Phiến sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Cả ngày trốn trong phòng, đâu cũng không dám đi, gặp bất kì ai cũng đều e sợ.

Tuy rằng không phải cô ấy động thủ, nhưng trong suy nghĩ của cô ấy,bản thân kỳ thật cũng coi như là đồng mưu!

Về phần Phan Lâm, thì giống như người không có biết về việc này, nên làm thế nào thì làm như thế ấy.

Anh ta lợi dụng những thần dược này chữa thương trong phòng, loại bỏ chất độc.

Chờ tìm được cơ hội, liền mang theo thuốc chạy đến Hải An, chữa thương cho Phương Vũ Yên và bà cụ Ôn.

Bên trong Hải An. “Trời ơi, đây là cỏ hóa mệnh sống sinh!” "Điều này... Chẳng lẽ đây chính là thần thoại tam chỉ trong lời đồn?” "Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên! Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên! Vợ cậu lại may mắn được gặp! Không còn gì đáng tiếc trong cuộc đời này! Không có gì đáng tiếc trong cuộc đời này!" "Không nghĩ tới trong phòng Nhân Đạo lại thu thập nhiều thần dược quý giá như vậy. Thật sự lấy được rồi! Lấy được rồi..."

Bà cụ Ôn nhìn thần dược Phan Lâm mang đến, mắt bà ấy thiếu chút nữa rớt ra ngoài!

Một lát sau mới lấy lại sự bình tĩnh từ khi thần dược được mang đến. "Phan Lâm, những thứ này... Đều là do cậu làm?" "Phải, bà cụ Ôn, những thứ này hẳn là đủ để cứu Vũ Yên chứ?" Phan Lâm vội vàng hỏi. "Đủ! Đủ rồi! Có cỏ hóa mệnh sống sinh cùng Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên thì đã đủ rồi! Nhưng... Chỉ dựa vào những số thuốc này, có thể cứu được Vũ Yên, nhưng không đủ để cứu cậu!"Bà cụ Ôn nhìn anh ta thật sâu.

Mạng sống của Vũ Yên như một sợi chỉ, nằm ở đó tựa như người đã chết, mà Phan Lâm vẫn sống đứng ngay chỗ này, nhìn như không có gì, tình trạng hiện tại của Phan Lâm so với Vũ Yên không tốt hơn bao nhiêu.

Chất độc trong cơ thể anh ta quả khủng khiếp.

Nếu không kịp thời giải độc, một khi độc tính phát tán ra toàn thân, như vậy cho dù Phan Lâm lấy thần dược làm thuốc uống, thì cũng không có khả năng sống sót. "Tôi biết, muốn hoàn toàn giải độc tính sống trong cơ thể tôi, dựa vào những thứ này còn chưa đủ, trong phòng Nhân Đạo kỳ thật còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm, chỉ tiếc thời gian không đủ, nếu không, tôi sẽ mang đi toàn bộ” Phan Lâm lắc đầu nói. "Không đủ thời gian? Cậu không phải là đi vào ăn cấp những thần dược này sao? Nếu không bị phát hiện, thì làm thế làm sao không đủ thời gian? Trong phòng Nhân Đạo không phải ai cũng vào được, ngoại trừ Cung chủ, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy tiện đi vào." Bà cụ Ôn hỏi kỳ quái. "Tôi không đi vào trộm” "Không đi vào trộm? Vậy cậu làm sao có được những thần dược này?" Bà cụ Ôn kinh ngạc. "Tôi đi vào cướp."Phan Lâm lạnh nhạt nói. 

Bà cụ Ôn sửng sốt, rồi lại nở nụ cười: “ Nhóc Phan, cậu đùa giỡn như thế không vui, cướp giữa ban ngày? Cậu cho rằng phòng Nhân Đạo là nơi như thể nào?" Phan Lâm không muốn giải thích nhiều, chỉ mở miệng nói: “Bà cụ Ôn, tóm lại những loại thuốc này đã giao cho bà! Hy vọng bà có thể chữa khỏi cho Vũ

Yên, về phần tôi, tôi tạm thời không yêu cầu bà trị thương cho tôi, nếu bị người của Thiên Cung phát hiện, sẽ có phiền phức." “Yên tâm, đạo lý tôi đều hiểu! Không có vấn đề gì với Vũ Yên, nhưng cậu...nên làm thế nào?" "Tôi vừa đi qua một lần phòng Nhân Đạo, tiện thể đi qua lần thứ hai! Nhưng thời gian gần đây tôi vẫn không có ý định hành động, tôi ở phòng Nhân Đạo đọc không ít sách, trên đó có vài biện pháp trị độc sống không tồi, tôi rất muốn thử trước!” "Ồ? Cậu vẫn còn đọc sách ở phòng Nhân Đạo à? Bên trong bí tịch đều là y thuật đỉnh cao nhất của Thiên Cung! Chỉ có Cung chủ và Đại Tôn Trưởng mới có thể đọc được! Nếu cậu có thể ghi lại một hai quyển, đủ để sử dụng cả đời!”

Phan Lâm lắc đầu: "Tôi đại khái đều xem qua một "Đều?" lần."

Bà cụ Ôn có chút kỳ quái với chữ này, là ý gì? Tất cả đã xem qua rồi? Làm sao có thể?

Nhưng mà ngay khi bà còn muốn hỏi tiếp, bên ngoài Hải An truyền đến vài tiếng bước chân.

Sắc mặt bà cụ Ôn khẽ biến đổi, lập tức kéo rèm ra, che giấu Liễu Như Thơ nằm trên giường, sau đó nháy mắt với Phan Lâm.

Phan Lâm hiểu ý, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ.

Loảng xoảng!

Cửa bị đẩy ra, mấy đệ tử Thiên Cung đi vào Hải An.

Nhìn thấy bà cụ Ôn nằm trên giường, mấy đệ tử đều nhíu mày. "Kính chào bà cụ Ôn. Xem như nể mặt người đứng đầu như bà." "Có chuyện gì vậy?" Bà cụ Ôn mặt không chút thay đổi hỏi. “Bà cụ Ôn, là như thế này, Tôn Trưởng lệnh cho chúng tôi đến tra hỏi, có người khả nghi nào thông qua bậc thang Trường Sinh xuống núi hay không.." "Người đáng ngờ? Có chuyện gì vậy? Thiên Cung xảy ra chuyện?” Bà cụ Ôn hừ một tiếng, khinh thường hỏi. "Xảy ra chuyện lớn, phòng nhân đạo bị cướp” Đệ tử kia nói. "Cái gì?" 

Bà cụ Ôn thất thanh ngay tại chỗ, thiếu chút nữa nhảy lên giường, may mà hai chân bà bị gãy. "Bà cụ Ôn, có chuyện gì vậy? Sao bà lại kích động như vậy?"

Các đệ tử lộ ra vẻ nghi hoặc.

Bà cụ Ôn ngẩn ra, lập tức hiểu được bản thân có chút làm lố, vội vàng thấp giọng nói: “Làm sao tôi không kích động được? Phòng nhân đạo là nơi như thế nào? Ở đó được bảo vệ nghiêm ngặt! Làm sao có thể bị cướp? Các cậu làm việc như thế nào vậy?"

Mấy đệ tử sắc mặt không tự nhiên, tên đệ tử dẫn đầu lập tức nói: "Bà cụ Ôn,bà chỉ cần cho chúng tôi biết có người khả nghi xuống núi hay không! Những việc khác bà không cần nói nhiều” "Không có! Tôi thấy mấy người mới rất đáng ngờ, cút ngay cho tôi! Bà đây muốn nghỉ ngơi!” Bà cụ Ôn hừ nói, tính tình bà cũng không tốt lắm.

Chẳng qua chỉ là giả vờ nổi giận mà thôi, giờ phút này trong lòng bà hỗn loạn vô cùng. "Bà..."

Các đệ tử tức giận, nhưng không thể làm gì được, tuy rằng bà cụ Ôn bị phạt, nhưng vai về cao hơn bọn họ, họ cũng không dám làm càng? "Thôi, đã như vậy, vậy chúng tôi cáo từ, nếu có người nào khả nghi, xin nhanh chóng thông báo!” Các đệ tử hậm hực nói, phẫn nộ rời đi.

Bà cụ Ôn nhìn cửa của Hải An dần dần đóng lại, đôi mắt già lộ ra vẻ kinh ngạc và chấn động vô cùng. "Phan Lâm... Thực sự đã cướp phòng nhân đạo? Cậu ta không nói dối sao?" "Làm sao có thể?" “Làm sao cậu ta làm được?"

Bà cụ Ôn hít thở liên hồi, không thể tin được. Đột nhiên, bà nghĩ về một điều vô cùng khủng khiếp. "Đại khái đều xem qua một lần... Cậu ta nói... Cậu ta đại khái đều xem qua một lần!" "Chờ đã, Phan Lâm thằng nhóc này. Sẽ không đem tất cả bí tịch của phòng nhân đạo... Toàn bộ đọc qua hết đó chứ?" Bà cụ người nóng như lửa đốt, khiếp sợ tột độ.

Bà cụ người nóng như lửa đốt, khiếp sợ tột độ. “Yêu nghiệt.... Đây là một yêu nghiệt!" "Trường Sinh Thiên Cung! Yêu nghiệt đến rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play