*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bà Ôn!" Thu Phương sợ đến tái mặt, vội vàng xông tới đỡ lấy bà Ôn.
Phan Lâm cũng vội vàng đi lên, châm cứu cho bà.
"Sư muội Thu Phương? Sao em lại ở đây?" Trong hai người, một người đàn ông mũi cao tóc ngắn nhận ra Thu Phương thì lên tiếng hỏi.
"Sư huynh, có chuyện gì thế? Hai người làm gì bà Ôn vậy?" Thu Phương nghiến răng phẫn hận hỏi.
"Sư muội đừng hiếu lầm, bọn anh đâu dám làm gì bà Ôn, bà ấy như thế là tự làm tự chịu, không phải tại ai cả!" Người kia nói.
"Tự làm tự chịu? Anh...
có ý gì? Thu Phương ngạc nhiên nén giận.
"Thì ra em không biết, để anh nói em nghe.
Sáng nay Đại Tôn Trưởng xuất quan, các Tôn Trưởng và điện chủ đều muốn đến trình diện với Đại Tôn Trưởng, đồng thời báo cáo tình hình thiên cung thời gian này.
Bà Ôn cũng đi, bà ấy là người cũ có tư lịch, tất nhiên có thể ra vào Vô Dục Cung.
Nhưng người này ở trong Cung lại đưa ra vài yêu cầu vô lễ, Đại Tôn Trưởng không đồng ý, bà ấy liền muốn gây rối trong Vô Dục Cung.
Đại Tôn Trưởng nào phải người tính tình dễ chịu gì cho cam, đã dám làm loạn thì phải chịu nghiêm trị.
Cho nên liền đánh gãy hai chân của bà Ôn làm cảnh cáo, đồng thời ra lệnh trên dưới Thiên Cung đều không được phép điều trị cho bà Ôn, nếu không xử ngang tội!" Đối phương nói ngắn gọn.
Mà hai người Thu Phương nghe thế thì đều tái mặt.
"Sao lại thế được?" Thu Phương mông lung nhìn phía trước, nỉ non tự nói.
"Sư muội, anh cảm thấy em vẫn là mau chóng rời khỏi nơi này đi.
Tuy anh không rõ trong cung cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng mấy vị Tôn Trưởng đều có vẻ không thích bà Ôn, bà ta luôn cậy già lên mặt, với các Tôn trưởng mà nói thì chẳng khác nào phạm vào tối kị.
Nói xong, hai người này xoay người rời đi.
Tim Thu Phương khẽ run lên, nhưng cũng không nghĩ duodjc nhiều như thế, chỉ có thể vội vàng đỡ bà Ôn vào trong nhà.
Mặt Phan Lâm rất khó nhìn, ánh mắt lạnh băng, sau khi đặt bà Ôn lên giường liền rút ngân châm ra giúp bà ta chữa thương.
"Anh Lâm, không thể chữa! Bọn họ nói Thiên Cung hạ lệnh không cho phép bất cứ ai chữa trị cho bà Ôn.
Nếu làm bọn họ biết thì chính là cùng tội, đến lúc ấy liền thảm" Thu Phương vội vàng ngăn cản Phan Lâm.
"Bây giờ không phải lúc lo mấy chuyện này, động mạch đùi của bà ấy xuất huyết nghiêm trọng, nếu không câm máu ngay sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Không chữa thì chỉ có thể chờ chôn bà ấy thôi." "Chuyện này..." Phan Lâm khăng khăng châm cứu.
Thu Phương sợ tới mức trắng bệch cả mặt, vội vã lấy một chiếc ghế tới chẹn cửa gỗ, sợ bị người ta thấy.
Hơn mười phút sau Phan Lâm mới thu kim châm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT