*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Phan Lâm, cậu có thể đừng kích động như thể được không! Thật ra tình trạng hiện tại của Vũ Yên vẫn có thể cứu được!" Bà cụ Ôn vội vàng khuyên can Phan Lâm, bà ta lo lắng anh sẽ đi là chuyện gì đó ngốc nghếch.
Thế nhưng lúc này Phan Lâm lại bình tĩnh một cách lạ kỳ.
Hoặc cũng có thể là bà cụ Ôn không nhìn thấy nội tâm phẫn hận của anh! Phan Lâm rút cây kim châm cứu lên, nhìn thân châm một cái, đột nhiên nắm chặt chặt bàn tay lại.
Khuôn mặt anh vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tất cả chức năng trong cơ thể Vũ Yên đều bị phá hủy, lục phủ ngũ tạng gần như nát tan, bà nói còn có thể cứu sống cô ấy ư...? Nói thế có khác nào nói mơ giữa ban ngày..." Phan Lâm cảm thấy vô cùng thống khổ, phân hận gầm nhẹ: "Rốt cục đây là loại độc gì, sao lại có thể tàn phá cô ấy thành bộ dáng này?”
"Độc Trường Sinh Thiên Cung, tôi không dám nói nó là loại độc số một thể giới nhưng chí ít vẫn có thể khẳng định nó là thứ độc có một không hai! Phan Lâm, cậu cũng đã từng theo học tại Thiên Cung, cũng biết y thuật của Thiên Cung, trong lòng cậu phải rõ ràng hơn ai hết! Dù cho độc bình thường có thể độc người chết, vẫn có thể dùng Thiên Cung Y Thuật để cứu sống người đó.
Thế nhưng một khi Thiên Cung dùng độc do họ làm ra, chắc chản sẽ giết chết người ta không ai cứu được! Đặc biệt là độc do Thiên Hình Cung cung cấp! Tất nhiên độc của bọn học là kịch độc, có thể giết chết cả thần tiên!" Bà cụ Ôn lạnh lẽo nói rằng.
"Vũ Yên như vậy, còn có thể duy trì bao lâu nữa?" Phan Lâm khàn giọng hỏi bà cụ Ôn.
"Nhiều nhất...
Là một tuần nữa!" "Cái gì?" Toàn thân Phan Lâm lập tức chấn động.
"Thứ mà tôi làm chỉ có thể kéo dài sự sống cho kinh mạch trong cơ thế con bé.
Nếu như không thể tìm được thần dược có khả năng tái tạo xương thịt cho con bé thì da thịt và toàn bộ những bộ phận còn lại trong cơ thể con bé sẽ nhanh chóng lão hóa, khô cạn, cuối cùng sẽ hóa thành bột phấn, biến mất hoàn toàn! Đến lúc ấy, dù cho cậu có y thuật thông thiên cũng không thể cứu con bé nữa!" Bà cụ Ôn nói.
"Đã như vậy, vì sao bà cụ Ôn, vì sao bà...
còn muốn phí hết tâm tư vì kéo dài tính mạng cho Vũ Yên? Chẳng lẽ bà biết...
biết thần dược có thể tái tạo xương thịt cho Vũ Yên ở đâu sao?" Phan Lâm vội vã hỏi.
"Đương nhiên là biết!" "Ở đâu vậy ạ?”
“Trên trời!" "Trên trời?" Phan Lâm ngẩn ra một lúc, đột nhiên anh hiểu được ý tứ của bà cụ Ôn, thấp giọng nói: "Bà cụ Ôn, ý của bà là...
Trường Sinh Thiên Cung sao?”
"Tôi đã nghe nói chuyện xảy ra ở Y Thánh Đài.
Tuy rằng cậu đã đắc tội với điện chủ Xuân Viên nhưng Huỳnh Tài Quang và Tiết Văn Trường cũng đã bị cậu giết chết! Tam Tôn Trưởng cũng đã đồng ý phóng thích Vũ Yên, tuy rằng Vũ Yên đã chết nhưng tôi vẫn muốn cố gắng đến Thiên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT