*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Lâm lập tức dừng bước, nghiêng đầu qua nhìn Tam Tôn Trưởng.
"Tôn trưởng còn gì dặn dò sao ạ?" Tam Tôn Trưởng không lên tiếng, đi tới trước mặt Phan Lâm, đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới nặng nê quát hỏi: "Lúc trước cậu đánh nhau với bọn Huỳnh Tài Quang, tôi thấy những y thuật mà cậu sử dụng đều là của Thiên Cung Y Thuật chúng tôi! Hơn nữa thủ pháp sử dụng còn cực kỳ thành thạo! Tôi nhớ tới cậu cũng mới học tập ở Thiên Cung vẻén vẹn được có mấy tháng, vậy thì tại sao cậu lại có thể đem những y thuật này nắm giữ thành thạo như vậy?" "Có lẽ là do bình thường tôi chăm chỉ luyện tập đi.
Dù sao thì tính đến bây giờ tôi cũng đã tiếp xúc với những y thuật này rất nhiêu năm." Phan Lâm có chút hờ hững nói.
"Chăm chỉ luyện tập đúng là có thể quen tay hay việc, thế nhưng có vài thứ nếu không có người đặc biệt chỉ điểm sẽ không thể nắm giữ được." Tam Tôn Trưởng sâu xa nói.
Lông mày Phan Lâm khẽ nhếch lên, nhưng anh không hề hé răng.
"Chuyện hôm nay, không nói tới chuyện ai đúng ai sai.
Việc này chấm dứt ở đây, cậu đến Thiên Cung này là vì chữa thương, không nên gây chuyện thêm nữa.”
Dứt lời, Tam Tôn Trưởng xoay người rời đi.
Phan Lâm đăm chiêu nhìn bóng người Tam Tôn Trưởng rời đi, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy khỏi Y Thánh Đài.
Anh Lâm, chờ tôi với Thu Phương lập tức chạy theo anh.
Đám người Lý Đại cũng đã sớm ảo não rời đi.
Chỉ còn người tên Tử Miểu kia vẫn đứng dưới cây hoa đào nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phan Lâm đang rời đi kia, bày ra bộ dáng trâm tư, cho đến tận khi mọi người đi hết cũng chưa rời đi.
Rời khỏi Y Thánh Đài, Phan Lâm lao nhanh về phía Thiên Hình Cung.
Nhưng lúc anh đến gần Thiên Hình Cung lại nhìn thấy người thanh niên vẫn luôn đi bên người Tam Tôn Trưởng đang đi ra khỏi đó.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT