Lý Đại cười tủm tỉm, khinh thường nói: “Tôi và cô không có gì để nói." "Sư tỷ Lý Đại, chuyện này thật sự không còn cách cứu vãn sao?" Trong mắt Phương Vũ Yên lộ vẻ lo lắng. “Ôi, giờ mới biết sợ à? Sao lúc kêu muốn quyết đấu sinh tử thì không biết sợ thế? Bây giờ chuyện này bị lan truyền đi rồi, giấy không giữ được lửa, giờ lại tìm đến tôi mà khép nép xin xỏ à? Cô không thấy mình rẻ tiền hả?” Lý Đại chế nhạo hết lần này đến lần khác, ánh mắt đầy khinh thường. "Sư tỷ, tôi biết tôi sai rồi." “Cô biết cái khỉ gì! Trước kia tôi đã cho cô biết bao nhiêu cơ hội, cô không biết quý trọng, bây giờ làm lớn chuyện rồi lại tới đây giả vờ đáng thương với tôi? Đồ khốn! Cô đang giỡn mặt chúng tôi đấy à? Hay là cô khinh thường chúng tôi? Sớm biết vậy thì sao con mẹ nó cô không đem lợi ích gì ra mà nói chuyện đi, thế có phải hơn rồi không?" Lý Đại hừ lạnh. "Lý sư tỷ à, thế nên tôi mới muốn khắc phục..." "Khắc phục mẹ mày, cút đi!" Lý Đại không kiên nhẫn hét lên, chuẩn bị đóng cửa lại.
Nhưng đúng lúc này, Tiết Văn Trường từ trong bước ra. "Kia, Lý sư muội Lý, đừng cáu gắt như vậy chứ. Phương sư muội đã đến đây rồi thì chúng ta hãy vui vẻ trò chuyện với nhau đi." Tiết Văn Trường bước tới với nụ cười trên môi, nheo mắt nhìn Phương Vũ Yên: "Phương sư muội, nói cho tôi biết xem, cô muốn khắc phục nó như thế nào?" "Sư huynh muốn sao?" Phương Vũ Yên hỏi. "Nếu ban đầu cô bảo thanh người tình của cô cho chúng tôi một giọt lạc linh huyết thì sao chúng tôi có thể đổi xử với hai người như vậy? Nói đúng ra, thứ chúng ta mất đi chính là lạc linh huyết, cho nên nếu như cô bồi thường cho chúng tôi thứ không bằng lạc linh huyết thì không cần bàn nữa." Tiết Văn Trường cười nói. “Lạc linh huyết?" Phương Vũ Yên nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói: “Được! Tôi sẽ tìm cách cho các người một giọt." "Có thật không?"
Cả hai người đều sáng mắt lên. "Đương nhiên, tôi... Tôi sẽ đi tìm Phan Lâm hỏi xem anh ấy còn lạc linh huyết không, nếu có thì tôi sẽ xin anh ấy." "Được, được lắm! Ha ha, cô đi ngay đi, nếu có thì lập tức mang tới cho tôi, nếu tôi lấy được lạc linh huyết thì cô nói anh ta chủ động làm đơn bỏ trận quyết đấu sinh tử đi." Tiết Văn Trường cười to, rất vui sướng.
Phương Vũ Yên lắc đầu liên tục: “Tiết sư huynh, tôi hy vọng anh là người chủ động từ bỏ trận quyết đấu sinh tử."
Tiếng cười của cả hai đều khựng lại. "Đồ khốn kiếp, mày đang nói cái gì vậy?" Lý Đại tức giận túm lấy cổ áo Phương Vũ Yên, tức giận nói: "Bảo chúng tao chịu thua? Mày có biết hậu quả không?" "Phương muội, hy vọng là cô đang nói đùa." Tiết Văn Trường cũng nheo mắt lại, trong con ngươi lóe lên sát khí. "Sư huynh, tôi không đùa đâu, anh là sư huynh, có thể xin hủy bỏ trận đấu sinh tử với phía trên, khẩn cầu tôn trưởng, nói cho bọn họ là anh không đành lòng xuống tay với sư đệ nên chủ động muốn hủy bỏ, có thể sư môn sẽ không đuổi anh ra khỏi Thiên Cung." Phương Vũ Yên vội vàng nói. "Nhưng còn hình phạt cắt gân tay gân chân thì sao? Chắc chắn phải chịu rồi! Quy định này không thể tránh khỏi được!" Lý Đại tức giận nói. "Không khó gì để chữa đứt gân tay gân chân khi là người của Thiên Cung mà, sư huynh, anh cần một giọt lạc linh huyết cơ mà, chẳng lẽ như thế còn không đáng sao?" Phương Vũ Yên cắn răng nói. "Mày! Đồ tạp chủng chó chết!”
Lý Đại đã hoàn toàn tức giận, cô ta tát vào mặt Phương Vũ Yên một cái.
Bốp!
Phương Vũ Yên không né tránh chứ đừng nói là chống cự, ngược lại còn nói: "Sư tỷ à! Đây là cách duy nhất rồi, các người chỉ có thể làm như vậy nếu muốn lạc linh huyết!” “Mày!” Lý Đại định giơ tay ra đánh nhưng lại bị Tiết Văn Trường ngăn lại. "Sư muội, đừng nóng giận, cô ta nói cũng có lý. Đó là một giọt lạc linh huyết mà, sao lại không cần được.” Tiết Văn Trường cười. “Ý của anh là..." “Trước tiên hãy xem Phương sư muội của chúng ta có thành tâm không đi.” Tiết Văn Trường cười nói: "Phương sư muộ, vì cô mà hai chúng tôi đã chậm trễ rất nhiều thời gian, cũng tốn nhiều công sức, bây giờ cô còn muốn để tôi chịu cơn đau bị chặt gân tay gần chân, nếu cô không tỏ ra gì đó gọi là chân thành thì làm sao tôi dám nghe lời cô được?" "Sư huynh muốn gì?" “Đơn giản thôi, cô chui qua háng của sư muội tôi là được! Chỉ cần thể hiện sự chân thành." Tiết Văn Trường híp mắt cười.
Anh ta vừa nói xong thì Lý Đại lập tức hí ha hí hửng.
Mặt Phương Vũ Yên thì trắng bệch, đây hoàn toàn là một sự sỉ nhục trắng trợn!
Tuy nhiên, cô chỉ ngập ngừng một lúc rồi gật đầu: "Sư huynh, tôi đồng ý." “Vậy thì nhanh lên!”
Lý Đại lập tức dạng chân ra.
Phương Vũ Yên cúi đầu, đứng yên một lúc, sau đó từ từ cúi xuống và chui vào háng Lý Đại. "Ha ha ha ha..."
Cả hai người lập tức bật ra một tràng cười hả hê, dường như cả màn đêm cũng bị xé ngang bởi tiếng cười này.
Vài đệ tử ở đằng xa chạy ra xem, chắc chắn ngày mai chuyện này sẽ bị truyền đi xa rồi. Nhưng Phương Vũ Yên không quan tâm nữa... "Sư huynh, vậy được rồi chứ?" Phương Vũ Yên đứng lên, mặt không chút thay đổi. "Chưa được." Tiết Văn Trường lắc đầu. "Cái gì?" Phương Vũ Yên sửng sốt. “Ha ha, tiện nhân, cô tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao? Nếu chúng tôi thật sự lấy lạc linh huyết, cô lật lọng bảo cho sư môn là chúng tôi lén lấy lạc linh huyết thì chắc chắn sư môn sẽ không tha cho chúng tôi, sao chúng tôi làm vậy được? Còn nếu chúng tôi tố cáo với sư môn là Phan Lâm vẫn còn một giọt lạc linh huyết, mặt dù không thể lấy được nó nhưng sư môn nhất định sẽ thưởng cho chúng tôi rất nhiều lợi thc. Cái nào quan trọng hơn, làm sao chúng tôi không thấy rõ được?" Tiết Văn Trường cười. "Vậy là mấy người đang đùa tôi?" Phương Vũ Yên tức giận nói. “Đúng thì sao? Ha ha ha ha.." Lý Đại cười phá lên, tiếng cười vô cùng chói tai.
Phương Vũ Yên tức giận đến mức muốn xé xác hai kẻ này ra, nhưng cô biết rằng làm vậy sẽ không giải quyết được vấn đề. Vì vậy cô hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Vì hai người không thành thật. Vậy đó, chắc ngày mai Phan Lâm sẽ chết, nhưng sau khi Phan Lâm chết, Vũ Yên tôi vẫn là đệ tử của Thiên Cung, sau này sẽ phải học tập ở Thiên Cung, chỉ mong hai người sẽ không làm khó tôi nữa." "Vậy thì phải xem cô có nghe lời hay không.” Tiết Văn Trường híp mắt nhìn Phương Vũ Yên, nở nụ cười, trong mắt lướt qua vẻ thèm thuồng.
Nếu Lý Đại không có ở đây thì anh ra đã đưa ra yêu cầu quá quắt hơn rồi. Thực ra, Tiết Văn Trường đã coi trọng Phương Vũ Yên từ lâu, ngặt nỗi chưa có cơ hội nên anh ta không dám làm bậy. Nhưng Phương Vũ Yên đã nói như vậy, anh biết mình bắt được cô gái này chắc rồi. "Sao Vũ Yên dám không nghe lời lời của sư huynh và sư tỷ? Sư huynh, tôi có một món quà nho nhỏ chuẩn bị cho anh. Xin anh hãy nhận lấy."
Phương Vũ Yên lấy ra một chiếc hộp nhỏ và đưa nó qua cho anh ta.
Lý Đại ngạc nhiên. "Ô? Cô có tâm vậy à? Quà gì đấy?" Tiết Văn Trường lấy lại tinh thần, vội vàng bước tới. "Mời sư huynh xem."
Phương Vũ Yên cũng hơi tiến lại gần Tiết Văn Trường, rồi từ từ mở chiếc hộp trước mặt anh ta. Bên trong chiếc hộp có một con dao găm sắc nhọn. "Ô?"
Cả Tiết Văn Trường và Lý Đại đều sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì Phương Vũ Yên đã bất ngờ cầm con dao găm đâm vào ngực Tiết Văn Trường một cách quyết liệt. "Đi chết đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT