*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Phan Lâm, anh làm sao vậy? Anh có thể đừng làm hại bác sĩ Lâm được không?" Rời khỏi nhà hàng, Lý Ái Vân như muốn phát điên lên.

Cô luôn muốn từ chối Chu Quang, nhưng Phan Lâm chưa bao giờ cho cô cơ hội, một lời nói đã tự mình quyết định.

Điều này khiến cho Lý Ái Vân rất tức giận.

“Ái Vân, vừa rồi em đã nhìn thấy tình huống, nếu không vừa ý bọn họ, anh lo bọn họ sẽ gây chuyện.”

Phan Lâm thi thầm nói.

"Động thủ thì.

Tại sao phải sợ bọn họ? Tôi không sợ, anh sợ gì chứ? Hơn nữa, anh đã hứa với bọn họ, không phải là đang hại chết bác sĩ Lâm sao? Anh...

đáng ghét”

Lý Ái Vân tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lồng ngực đập phập phồng.

"Ái Vân, em quá ngây thơ." Phan Lâm lắc đầu cười: “Tuy rằng anh đã đồng ý gặp mặt bọn họ ở Tuệ Nguyên Sơn Trang ở ngoại ô, nhưng cũng chỉ là thỏa thuận miệng, thật sự sẽ không gọi bác sĩ Lâm đi." “Vậy là anh nói dối bọn họ?”

Lý Ái Vân sửng sốt.

"Cũng không tính là như vậy, anh vẫn sẽ nói cho bác sĩ Lâm biết chuyện ở đây.

Đi hay không là chuyện của anh ấy, ít nhất cũng phải cho anh ấy biết." Phan Lâm nói.

"Những gì anh nói có ly, là do em nóng nảy" Lý Ái Vân gật đầu.

"Ái Vân, để anh đưa em về nhà trước.

Anh sẽ nói chuyện này với chủ tịch Lâm." Phan Lâm nói.

“Chuyện này...

Anh bảo chủ tịch Lâm...

đến sao?”

Lý Ái Vân do dự, thận trọng hỏi.

“Đừng lo lắng, không sao đâu.”

Phan Lâm cười.

Lý Ái Vân dừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Khi Lý Ái Vân được đưa về nhà an toàn, Phan Lâm đi về phía Tuệ Nguyên Sơn Trang ở ngoại ô.

Tuệ Nguyên Sơn Trang cũng là một địa điểm tương đối nổi tiếng ở Giang Thành.

Đó là một nơi tương tự như một trang trại, nghe nói ông chủ đến từ Yến Kinh, và ông đã làm đầu bếp cho người đó, vì vậy trình độ và kỹ năng tuyệt nhiên rất tốt.

Muốn ăn ở đây không phải là chuyện đơn giản, vì làm ăn quá tốt, tiếng tăm quá nổi, khách mới phải hẹn trước một tháng, khách cũ phải gọi điện đặt trước ít nhất mười mấy ngày, nếu không thì sẽ không có chô đứng.

Đương nhiên, hai người của Trúc Lâm hiển nhiên không biết tình hình của Tuệ Nguyên Sơn Trang.

Vừa bước vào phòng, Chu Quang đã gọi một bàn ăn và dùng bữa, nhưng anh chàng cường tráng lặng lẽ ngồi sang một bên, không thèm để ý đến món ăn trước mặt.

"Sắp đến giờ rồi." Lúc này, anh ta mới mở mắt ra nói.

Chu Quang ngừng ăn, lau tay liếc nhìn







Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play