*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói của cốc chủ Hồng Nhan Cốc khiến cho Phan Lâm phẫn hận thấu trời.

Vào giờ phút này, anh nóng lòng muốn chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình, cho dù có chết anh cũng sẽ cản đứt một mảnh thịt trên người của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng anh hiểu anh càng tức giận thì càng rơi vào bẫy của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Liều lĩnh, đó là đi tìm đường chết.

Tuy rằng Phan Lâm có tài lớn, từ vài tuổi anh đã bắt đầu nghiên cứu y thuật, mới tu luyện được hai mươi năm.

Làm sao anh có thể sống sót trước mặt cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã tu luyện gần trăm năm chứ? Liều lĩnh? Hồng Nhan Cốc chủ cũng không kém anh ta.

Phương pháp kỳ lạ? Phan Lâm cũng không có lợi thế.

Ngay cả phương pháp tu luyện của Hồng Nhan Cốc cũng là vô song, thậm chí người ta còn sử dụng nhiều, cho dù mỗi ngày Phan Lâm đều dùng hoa cỏ lạ tắm thì anh cũng tuyệt đối không thể sánh được.

Trong tình huống này.

Trốn là khôn ngoan nhất.

Ngay lúc đó, Phan Lâm cũng biết mình không thể tiếp tục đánh nữa, nếu không nhất định anh cũng sẽ chết như vậy.

Vẫn phải trốn.

Nhưng vào lúc này, làm thế nào mà anh 

















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play