*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.??? Điên rồi! Điên rồi! Điên thật sự rồi! Đó là người của đội thẩm phán Thiên Khải đó! Đó là lực lượng chính thức của Hiệp hội đó! Bác sĩ Lâm bị lừa đá vào đầu à? Dám đi chống đối lực lượng của Hiệp hội? Hơn nữa...
rôt cuộc anh có biết là bản thân đang đổi mặt với gì không vậy? Lực lượng đó! Sự tồn tại đó!! Là thứ mà anh có thể đối phó sao? Phó bang chủ Phong Nghiêm Tằng cảm giác đầu mình như lọ hồ dán vậy, vốn dĩ đã không còn cách nào xem xét được nữa rồi.
Ầm! Lúc này, lại là một tiếng vang nặng nề truyền ra, sau đó một hình bóng giống như một mũi tên sắc bén bay về phía này.
Phó bang chủ Phong Nghiêm Tằng vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Bùm! Mặt đất chấn động rạn nứt, đá văng tung tóe, bụi băm cuộn lên.
Đợi bọn họ ổn định được tầm nhìn thì nhìn thấy một người đang nằm bên trong một hố đất vô cùng lớn.
Không phải ai khác, đó chính là Phan Lâm.
Anh chầm chậm đứng dậy, nhưng vẫn chưa kịp đứng thẳng dậy thì đội trưởng đội thẩm phán đã như dịch chuyển tức thời tiến tới gần anh, nhằm vào đầu anh mà giáng một cú đấm hung hãn.
Phan Lâm chặn cánh tay lại.
Đùng đoàng! Âm thanh đụng chạm nổ tung dữ dội.
Mặc dù đỡ thành công được chiêu này nhưng mặt đất dưới chân lại không có cách nào chịu đựng được sức lực điên cuông bá đạo của đội trưởng đội thẩm phán, cả mặt đất bị lật tung lên.
Phan Lâm cũng bởi vì trọng tâm không vững, lại ngã xuống đất một lần nữa, bụi đất đây người, nhếẽch nhác vô cùng.
Hự hự hự hự...
Ảnh Ngự cũng đã hành động rồi.
Tất cả bọn họ rút kiếm, theo hướng đội trưởng đội thẩm phán mà chém giết.
Tuy nhiên, so với đội trưởng đội thẩm phán, sức mạnh của Ảnh Ngự vẫn có khoảng cách không nhỏ...
Hai bên giao chiến không được mấy hồi, Ảnh Ngự đã rơi vào thế yếu hơn.
Nhưng thanh kiếm sắc bén trong tay mọi người căn bản không cách nào đụng vào được đội thẩm phán, ngược lại, cơ thể phải chịu không ít những cú tấn công, bộ giáp vừa dày vừa nặng cũng bị đánh đến xiêu vẹo, thậm chí bên trong khe hở mũ sắt của hai Ảnh Ngự đã tràn ra máu tươi.
Vừa mới chỉ hơn hai mươi chiêu, người của Ảnh Ngự toàn bộ đều đã bị đẩy lùi tới bên cạnh Phan Lâm.
Còn bên này người của đội thẩm phán đã rút con dao sắc bén ở bên hông ra.
“Bác sĩ Lâm, lòng dũng cảm của anh cũng thật đáng khâm phục, nhưng đáng tiếc rằng trí thông minh, tài năng và tầm nhìn của anh hơi đáng lo ngại.
Anh không thể nào đánh bại chúng tôi được, tôi khuyên anh nên nhanh chóng nắm bắt cơ hội chịu thua, vừa nãy chính là lời cảnh cáo đầu tiên của chúng tôi dành cho anh, cũng chính là lời cảnh cáo cuối cùng.
Nếu như bây giờ anh nguyện ý ngoan ngoãn đầu hàng, có thể anh vẫn còn có đường sống, nếu anh còn u mê không tỉnh mà tiếp tục muốn đánh tiếp, chúng tôi chỉ có thể chặt đầu của anh để cảnh cáo mọi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT