*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điên rồi.
Hoàn toàn điên rồi! Ngải Hồng ngơ ngác nhìn Phan Lâm bên kia, cả đầu trống rỗng.
Một hồi lâu, cô ta mới giật mình lấy lại tinh thân, xông tới quát: “Anh tên ngu ngốc này, anh biết anh đang ở đây làm gì không? Đẩn địa bàn của băng đảng Cá mập đen động đến người của Cá mập đen? Anh đang tuyên chiến với băng đảng Cá mập đen hay sao?" "Ngải Hồng! Chuyện của băng đảng Cá mập đen tôi sẽ xử lý vì cô! Cô không cần phải lo lắng!" Phan Lâm đứng dậy, từ tốn nói.
"Anh xử lý? Con mẹ nó anh cho rằng anh là ai hả?" Ngải Hồng khàn giọng hô to.
Phan Lâm trâm mặc một lát, lấy cái vòng tay từ trong lòng ra, đưa tới.
"Tôi là bạn của Trần Bác! Trước đây không lâu ông ấy đã qua đời! Đây là di vật của ông ấy, ông ấy nhờ tôi ghé thăm cô một chút! Tiện thể giúp đỡ cô!" Nói xong, Phan Lâm lại lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa tới: “Tiên trong này đủ cho cô không lo chuyện cơm áo." Ngải Hồng vừa nghe, cả người run lên, kinh ngạc nhìn chiếc vòng tay kia, sau đó run rẩy nhận lấy.
Cô ta nhìn vòng tay chằm chằm, có hơi sững sờ.
Tựa như rơi vào một loại tâm tư nào đó.
Một hồi lâu, cô ta mới ngẩng đầu lên: “Ông ấy chết lúc nào?" "Tuần trước." "Thật sao?" Vành mắt Ngải Hồng đỏ lên, nước mắt có chút không kìm được rơi xuống.
"Cô và Trân Bác có quan hệ gì?" Phan Lâm do dự một lúc, vẫn không nhịn được hỏi.
Ông lão bị Huyết Ma Tông nhốt mấy chục năm, theo lý mà nói, bên ngoài hết thảy đều không có quan hệ gì với ông ấy mới phải.
Vì sao ông lão sẽ quen biết Ngải Hồng? "Nghiêm túc mà nói, ông ấy là ba dượng của mẹ kế của tôi, cũng là ông ngoại của tôi." "Ông ngoại cô?" "Đúng, mẹ kế của tôi từ nhỏ đã được ông ấy nhận nuôi.
Sau đó ông ấy không biết tung tích, mẹ tôi tâm tâm niệm niệm, nói cho tôi biết ông ngoại là người rất lợi hại.
Nhất định là ông đã đi một chỗ rất xa, phải rất lâu mới có thể trở về, không chừng có một ngày sẽ xuất hiện trước mặt tôi.
Bà ấy còn nói sau này bà ấy đều bàn bạc với ông ngoại, chờ bà ấy lớn rồi cũng sẽ nhận nuôi một đứa con gái! Gọi nó là Ngải Hồng, nếu như ngày nào đó ông ngoại tới tìm tôi, gọi tôi sẽ không phải bất ngờ, không nghĩ tới...
ông ấy không tới, trái lại nhờ anh tới rôi!" Ngải Hông khàn khàn nói.
"Không nghĩ tới hai người còn có mối liên hệ như vậy..." "Ông ngoại là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi, ông ấy đã chết, tôi liên không nơi nương tựa rồi." Ngải Hồng kiềm chế nước mặt nói.
"Nén bi thương." Phan Lâm đưa đồ vật tới, giọng điệu xoay chuyển một cái, từ tốn nói: “Có điều dù cho cô đáng thương như vậy, nhưng cô cũng không thể làm chuyện tàn nhẫn không có tính người." "Hả?" Ngải Hồng có chút không kịp phản ứng.
Lại nghe Phan Lâm nói: “Người sai khiến đám người A-dam bắt cóc Lý Ái Vân, lừa gạt bác sĩ Lâm là cô đúng chứ? Cô còn bắt cóc em gái của A-dam, có đúng hay không?" "Anh là ai?" Trong chớp mắt sắc mặt Ngải Hồng thay đổi, cả người theo bản năng lùi về sau.
"Tôi nói, tôi là bạn của ông ngoại cô Trân Bác, nhưng mà tiến một bước lùi một bước.
Có một số việc tôi nhất định phải giải quyết! Ngải Hồng, cô lập tức giao em gái A-dam ra
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT