*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm người đầu mào gà là nhóm hacker đứng đầu trong nước, thật ra cứ giết chết như vậy, ngược lại là lãng phí.

Nhưng bọn họ trêu chọc Lý Ái Vân, là điểm yếu không thể đụng vào của Phan Lâm, đương nhiên Phan Lâm không dễ dàng tha thứ.

Nhưng nếu như bọn họ cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc, Phan Lâm cũng vẫn phân rõ nặng nhẹ, biết nên tìm ai tính sổ.

Nếu như người đó chính là Ngải Hồng, vậy thì cấp tốc đi tìm cô ta, sớm chấm dứt chuyện ở Bồ Thành.

Phan Lâm lãng phí thời gian ở đây quá nhiều.

Dù sao Hồng Nhan Cốc bên kia vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Quản lý Vương của công ty chí nhánh sắp xếp xe tới đón Phan Lâm.

Trêи xe.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta thật sự đến băng đảng Cá mập đen sao?”

Quản lý Vương mở miệng, cơ thể có hơi run rẩy.

“Anh đang sợ cái gì?”

Phan Lâm bình tĩnh hỏi.

“Chủ tịch Lâm, băng Cá mập đen này… không đơn giản đâu…”

“Không đơn giản thể nào?”

“Anh không biết, Cá mập đen này là nhà họ Thái, nhà họ Nông cũng không dám trêu chọc sự tồn tại này.

Bọn họ đã có lịch sử tôn tại gần trăm năm ở Bồ Thành, lực lượng sau lưng rắc rối phức tạp, vô cùng mạnh mẽ.

Phàm là đối địch với bọn họ, không một ai có một kết quả tốt.

Chủ tịch Lâm, từ nhỏ tôi lớn lên ở Bồ Thành, lời đồn liên quan đến băng đảng Cá mập đen, tôi vẫn luôn nghe nói, không dê đối phó đâu.”

Quản lý Vương chần chừ nói.

“Hả? Khủng bố như vậy sao?”

Phan Lâm có chút bất ngờ.

Anh còn tưởng là băng đảng Cá mập đen chỉ là bang phái xã hội đen, bây giờ nhìn lại, bản thân anh đã xem thường thành phố này.

“Đừng quản nhiều như vậy, tôi không tìm băng đảng Cá mập đen gây phiên phức, tôi chỉ tìm Ngải Hồng! Nhanh đưa tôi đi.”

Phan Lâm nói.

“Vâng, chủ tịch Lâm, tuy rằng thực lực Cá mập đen hùng hậu, nhưng Dương Hoa chúng ta cũng không phải đễ trêu chọc.”

Quản lý Vương vội vàng tăng ga.

Xe bay nhanh một đường.

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một hộp đêm ở trung tâm Bồ Thành.

“Chủ tịch Lâm, có người nói người phụ nữ tên là Ngải Hồng kia ở ngay trong này, tôi đi cùng anh vào trong.”

Quản lý Vương nói.

“Không cần, tôi không phải đi vào gây sự.

Nhiều người trái lại không tiện, anh đi vê trước, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Vâng.

Đúng rồi, chủ tịch Lâm, tôi kiến nghị anh vẫn nên đội theo mũ”



“Sao vậy?”

“Bây giờ anh cũng được xem là nhân vật nổi tiếng ở Bồ Thành, thường xuyên có người chú ý tới.

Nếu như anh không muốn kinh động đến băng đảng Cá mập đen, chỉ đơn thuân muốn tìm cô Ngải Hồng giải quyết sự tình, vẫn nên đội mũ thấp một chút.”

Quản lý Vương cười nói, lấy một cái mũ lưỡi trai từ trong xe ra.

Phan Lâm do dự một lúc, vẫn đội vào đầu.

“Chủ tịch Lâm, có bất cứ yêu cầu gì, xin cứ việc phân phó.”

“Ừ”



Phan Lâm gật đầu.

Quản lý Vương như trút được gánh nặng, vội vàng cúi đầu khom lưng rời đi.

Rõ ràng, anh ta không muốn có bất kỳ qua lại gì với băng đảng Cá mập đen. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play