*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Lâm đờ ra.

Anh quả thật có nghĩ tới Lý Ái Vân sẽ hỏi vấn đề này.

Nhưng khi những lời này được nói ra từ miệng cô, Phan Lâm vẫn cảm thấy có chút giật mình… Anh ngạc nhiên nhìn Lý Ái Vân.

Giờ khắc này đôi mắt người phụ nữ nghiêm nghị cứng rắn, biểu cảm căng thẳng, trong con ngươi là sự chuyên chú trước nay chưa từng có.

Cô không hề đùa giỡn! Cô thật sự muốn biết đây có phải là thật hay không… Trong mắt cô tràn ngập sự mờ mịt vô tận.

Hay là, phải thẳng thắn thừa thật.

Phan Lâm lấy lại tinh thân, khẽ hít một hơi, yên lặng nhìn cô, hồi lâu mới bình tĩnh nói: “Ái Vân, em không phải là biết đáp án rồi sao?”

“Biết?”

“Thật ra anh đã sớm nói với em rồi, anh chính là bác sĩ Lâm… Em vẫn không chịu tin, anh cũng không có cách.”

Phan Lâm mở miệng nói.

“Cái gì? Vậy ý của anh là… anh thừa nhận?”

Lý Ái Vân trợn mắt lên, khϊế͙p͙ sợ nói.

“Đúng thế… Anh thừa nhận.

Anh chính là bác sĩ Lâm.

Bác sĩ Lâm, chính là anh.”

Phan Lâm nghiêm túc nói.

Sự tình phát triển đến nước này, anh cũng không muốn giấu diếm Lý Ái Vân nữa rồi.

Suy cho cùng cho dù anh không thẳng thắn với Lý Ái Vân về thân phận của mình, Lý Ái Vân cũng không vì vậy mà ít tổn thương hơn.

Đã như vậy, chỉ bằng thẳng thắn thừa nhận.

Lý Ái Vân hoàn toàn chấn động.

Đâu óc cô trống rỗng, da đầu run rẩy, lông mày nhíu chặt, cả người hoá đá tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng sắp ngưng lại.

Sao cô có thể nghĩ đến, chính anh một người chồng vô năng, vua nón xanh ở Giang thành, mỗi ngày bị người ta ức hϊế͙p͙ vì ở rể vô dụng, sẽ là bác sĩ Lâm nổi danh giống như thiên thần khắp cả nước.

Không thể! Tuyệt đối không thể! Thế nhưng… Phan Lâm đã chính miệng thừa nhận, còn có cái gì nên nghi ngờ nữa đây? Nhưng mà những điều này chỉ là suy đoán của cô thôi! Chỉ là một chút suy đoán bỗng nhiên nghĩ đến, cũng không có căn cứ mang tính thực chất nào! Cứ nhận định như vậy… không nên… Lý Ai Vân ôm đầu, sắc mặt không ngừng biến đổi, cũng vô cùng đau khổ.

Cô muốn tiếp nhận cũng không đám tiếp nhận.

Không ai sử dụng được ngôn ngữ để giải thích cảm giác bây giờ của cô.

E là bản thân cô cũng không nói rõ được.

Nhưng lúc này, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.

Lý Ái Vân theo bản năng lấy điện thoại di động ra, đôi mắt mệt mỏi nhìn màn hình di động, đột nhiên cả người chấn động.

Cô kinh ngạc nhìn điện thoại, lại bất ngờ nhìn Phan Lâm, sắc mặt cực kỳ đặc sắc.

Sau đó cô cầm điện thoại di động lên, ấn xuống nhận cuộc gọi.

“Chào anh, vâng… là tôi… được… được… tôi lập tức qua ngay…”

Nói xong, Lý Ái Vân kết thúc cuộc gọi.

“Ai gọi điện thoại tới?”

Phan Lâm kỳ lạ hỏi.

Nhưng mà Lý Ái Vân không trả lời ngay, cô cầm điện thoại di động, do dự, lại bấm một dãy số.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt.

“Ái Vân, em làm sao vậy?”

Phan Lâm lần thứ hai lên tiếng hỏi dò.

Nhưng anh vừa mới tới gần, Lý Ái Vân đột nhiên tát một cái thật mạnh trêи mặt Phan Lâm.

Chát! Phan Lâm vốn không dự liệu Lý Ái Vân sẽ làm như vậy, đến nỗi cả người đều ngơ ngác.

“Suýt chút nữa tôi đã tin tưởng anh! Anh tên khốn kiếp này!”

Lý Ái Vân tức giận hét lên, hai mắt cũng ửng đỏ. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play