*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Club được trang hoàng quả thực rất xa hoa, toàn bộ nền nhà bên trong đều được lát bằng pha lê đặc chế, tỏa sáng lấp lánh.
Hai bên hành lang thật dài treo đầy tranh của các bậc thây từ xưa đến nay, cả trong và ngoài nước, vô cùng có hương vị.
Hơn mười người đẹp mặc đồng phục gợi cảm, đường cong cơ thể có thể so với người mẫu, đang đứng ở hai bên hành lang.
Khi nhìn thấy nhóm cô ả chua ngoa bước vào, bọn họ lập tức cúi đầu khom lưng.
“Chào cô Thái!”
Thế nhưng cô ả còn không liếc mắt nhìn lấy một lần, đợi đến cửa phòng, dường như mới nhớ tới Phan Lâm.
Cô ả dừng bước chân, mở miệng bảo: “Đúng rồi, sắp xếp cho người này ở gian phòng bên cạnh, đợi tôi chào hỏi bọn họ xong, sẽ từ từ chiêu đãi vị khách này của chúng ta.”
Nói xong, cô ả đi về phía căn phòng cuối cùng một cách kiêu ngạo và tự mãn.
“Thưa ngài, mời bên này.”
Người đẹp bên cạnh cung kính nói với Phan Lâm.
Nhưng… anh cũng chẳng thèm để ý mà trực tiếp sải bước đến căn phòng ở phía cuối cùng kia.
Khi tới gần cửa thì trực tiếp đá tung cánh cửa ra.
Rầm! Toàn bộ người trong phòng đều bị dọa sợ.
Gần như trong nháy mắt, vệ sĩ bên trong trực tiếp rút súng, đồng loạt nhắm vào Phan Lâm ở phía bên này.
Phan Lâm quét mắt nhìn quanh phòng.
Căn phòng ước chừng hơn hai trăm mét vuông và vô cùng xa hoa, bên trong có bảy, tám cô cậu ăn mặc xa xỉ, mũ áo chỉnh tê.
Bọn họ đều là những người trẻ tuổi, đeo đồng hồ danh tiếng, bên hông treo chìa khóa của các loại siêu xe.
Không hê nghi ngờ gì nữa, đây đều là những con cháu nhà giàu ở Bồ Thành.
Nông Hào cũng ở đây.
Anh ta đang ôm cô ả chua ngoa lúc trước kia, trong miệng ngậm một điếu thuốc, một tay câm ly rượu vang, vẻ mặt tươi cười.
Nhìn thấy Phan Lâm lại dám đá cửa vào, đôi mày của Nông Hào lập tức nhíu lại.
“Mẹ nó, không phải bà đã bảo mày đợi ở bên cạnh rôi sao? Mày còn dám xông vào đây? Ai cho mày đá cửa hả?”
Cô ả chua ngoa giận tím mặt, đứng dậy, chỉ vào mũi Phan Lâm rồi chửi ầm lên: “Người đâu, mau đập gãy chân tên vừa đá cửa đó cho tôi!”
“Rõ!”
Vệ sĩ ở bên cạnh lập tức tiến lên.
“Chờ đã.”
Nông Hào hô một tiếng.
“Cậu Nông, sao thế?”
“Không cân gấp, đây chính là tên đã đụng phải trêи đường cao tốc lúc trước đúng không? Không phải tôi đã nói không gặp anh ta rồi sao? Sao anh ta còn vào đây được?”
Nông Hào lung lay ly rượu, mỉm cười hỏi.
“Tôi cho anh ta vào đấy.”
“Hửm? Cô cho anh ta vào đây làm gì?”
“Còn không phải để tìm chút vui vẻ hay sao?”
“Vui vẻ? Cô đang chỉ những mấy nữ sinh đó sao?”
Nông Hào dường như đã hiểu được gì đó, hai mắt tỏa sáng.
“Nếu không còn là ai được nữa? Chỉ đáng tiếc cái thứ khốn nạn này lại không biết tốt xấu, vậy mà lại dám chạy vào đây giương oai.
Vậy xem ra, không thể bỏ qua nhẹ nhàng được rồi!”
Cô ả chua ngoa quát: “Ra tay, lập tức đánh gãy chân anh ta, sau đó lột sạch quân áo ném ra đường cái! Đêm nay lại bắt về, rồi dìm xuống đáy sông cho tôi!”
“Vâng, thưa cô!”
Mấy vệ sĩ hình như thường làm việc này, ngựa quen đường cũ, vớ lãy cái ghế ở bên cạnh rồi đập thẳng vào chân Phan Lâm.
Chiếc ghế bằng gỗ rắn đập mạnh lên đùi anh, nhưng đổi lại là một tiếng vang kỳ quái.
Rắc! Sau đó, toàn bộ chiếc ghế vỡ tan tành.
Về phần Phan Lâm thì vân đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.
“Cái gì?”
Nông Hào ngạc nhiên.
—————————-