*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người trong xe ngoại trừ cảnh sát kia ra, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Phan Lâm.

Bọn họ đều ngây người.

Lý Ái Vân nghẹn họng nhìn trân trối.

Hứa Ngọc Thanh và Ly Giang thì lại há miệng, mất nửa ngày vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

“Sao điện thoại của chủ tịch Lâm lại ở trong tay anh?”

Sắc mặt của Lý Ái Vân nặng nề, lạnh lùng chất vấn.

“Ái Vân, đã là lúc nào rồi, mà em vẫn không tin anh là chủ tịch Lâm sao?”

Anh nhíu mày đáp.

“Được rồi Phan Lâm, anh đừng nói nữa! Chủ tịch Lâm và anh vốn dĩ là hai gương mặt và là hai người khác nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Thất tình nên điên rồi sao? Muốn nói ra mấy lời hài hước đến vậy sao?”

Cô bùng phát cơn giận đã tích lũy từ lâu.

Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm trạng để nói đùa nữa vậy.

“Ái Vân, sao em lại không tin anh?”

Phan Lâm nhíu chặt mày, nhìn người đang lái xe.

Anh dứt khoát không giả bộ nữa, đang định duỗi tay rút kim châm cứu ra, chuẩn bị tiết lộ diện mạo vốn có của mình cho cô xem.

Có lẽ sẽ mang tới đả kϊƈɦ rất lớn cho bọn họ và có thể sẽ khiến cho bọn họ không có cách nào chấp nhận được.

Đến lúc này rồi, anh cũng không muốn giấu diếm nữa.

Nhưng đúng lúc này, xe lại đột nhiên dừng lại, sau đó cửa xe bị mở ra, có mấy người cưỡng chế túm đám người Phan Lâm xuống xe.

“Các người làm gì thế?”

“Thả chúng tôi ra!”

Hứa Ngọc Thanh hét chói tai và giãy giụa.

Phan Lâm lại không hề bị túm trúng.

Nhưng lúc này, anh cũng tức giận.

Rốt cuộc thì đối phương là ai? Tại sao lại hùng hổ dọa người như vậy? Khó tránh khỏi quá ngang ngược rồi đi! “Được, tôi ngược lại muốn xem xem rốt cuộc các người là thân thánh phương nào!”

Anh lạnh lùng thì thâm, cùng đi vào với những người khác.

Sau khi thẩm vấn một hồi, không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, mấy người bị yêu cầu nhất định phải gom đủ một trăm năm mươi nghìn đô trong vòng hai mươi tư giờ để bồi thường cho người tên là cậu Nông kia, nếu không bọn họ sẽ bị giam ở nơi này ít nhất là một năm trở lên.

Mấy người hoàn toàn không ngờ được, chạy đến Bồ Thành lánh nạn mà lại đụng phải chuyện rắc rối này.

Lý Ái Vân cùng đường, chỉ có thể gọi điện đến khắp nơi gom tiền.

Hứa Ngọc Thanh thì lại che mặt khóc, lớn tiếng kêu mình số khổ.

Nhưng gom nửa ngày, cô cũng chỉ gom được chín mươi hai nghìn đô, còn khoảng sáu mươi nghìn đô nữa.

“Tiên ở tài khoản công ty không thể lấy ra ngay được, cho dù bán tài sản đối lấy tiên mặt cũng không có cách nào lấy ra trong một khoảng thời gian ngắn được, bây giờ phải làm thế nào đây?”

Lý Ái Vân gấp đến xoay mòng mòng.

Hứa Ngọc Thanh cũng nắm điện thoại với vẻ —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play