*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ờm… không có gì… gần đây một người bạn của anh cũng tới Bồ Thành làm việc, cho nên anh mới thốt ra vậy thôi… Phan Lam vội vàng bịa chuyện.

“Thật sao? Tóm lại anh về nhanh chút đi.”

Lý Ái Vân vội vàng ngắt điện thoại.

Phan Lam chân chừ một lát, sau đó vẫn đi xe vê nhà.

Đương nhiên, nơi được gọi là nhà đó thực ra đối với anh mà nói, đã không còn là nhà nữa, thậm chí Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang cũng không còn coi anh là con rể nữa rồi.

Quả nhiên, vừa vào cửa, Hứa Ngọc Thanh đã mang vẻ mặt lạnh lùng, hừ một tiếng: “Ái Vân! Là con gọi tên này tới đây đúng không?”

“Mẹ, được rồi, mẹ bớt nói hai câu đi”

“Bớt nói hai câu? Mẹ nói cho con biết, chồng con chỉ có thể là chủ tịch Lâm, người khác nhất định không được!”

“Người khác, Phan Lâm đã giúp mẹ rất nhiêu lần rôi, mà mẹ lại chưa bao giờ nhớ đến cái tốt của người khác sao?”

Lý Ái Vân tức giận đáp.

Hứa Ngọc Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà họ Hứa lần trước nên lại nhịn xuống, bà ta hừ một tiếng, không mở miệng thêm.

Lý Giang liếc mắt nhìn Phan Lâm, cũng không nói lời nào.

Phan Lam nhìn thoáng qua hai người, sau đó lập tức đi về phía Lý Ái Vân.

“Đang yên lành, đi tới Bồ Thành làm gì? Hay là đừng đi thì hơn?”

“Bây giờ Giang Thành nguy hiểm như vậy, em nhất định phải đi tới bên đó tránh sóng gió.”

“Tránh sóng gió?”

“Anh không xem thời sự sao? Học viện phái Nam Y xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều biết, ngay cả chủ tịch Hàn cũng suýt chút nữa thì mất mạng.”

“Không phải chuyện đó nhằm vào bác sĩ Lâm sao?”

“Đúng vậy, là nhằm vào bác sĩ Lâm và Dương Hoa.

Nhưng chủ tịch Hàn nói với em, đôi phương có khả năng cũng sẽ ra tay với em, dùng em để uy hϊế͙p͙ bác sĩ Lâm.

Lúc trước ông ấy muốn tiễn em và Tú Lan đi, nhưng bọn em không thể đi được.

Bây giờ có vẻ đã lơi lỏng rất nhiều rồi, còn không đi nữa thì sao kịp? Sáng nay Tú Lan và ông cụ nhà họ Trịnh cũng đi ra ngoài tỉnh rôi, chúng ta cũng nên tới Bồ Thành ở tạm vài ngày đi.”

“Em bảo anh đi sao? Lế nào em cảm thấy đối phương sẽ dùng anh để uy hϊế͙p͙ bác sĩ Lâm?”

Phan Lam buồn cười hỏi.

“Chắc chắn sẽ không, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

Lý Ái Vân chần chừ, rồi thấp giọng đáp: “Nhưng đối phương sẽ dùng anh để uy hϊế͙p͙ em”

Lời này vừa nói ra, khiến Phan Lam lập tức sững sờ.

Cô đã thu thọn xong quần áo, dẫn Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang xuống lầu, Phan Lam cũng đi cùng.

Ý của cô chính là ở Bồ Thành mấy ngày, đợi thông báo của bên Dương Hoa, nếu mọi chuyện đã ổn định rồi thì quay lại cũng chưa muộn.

Phan Lam vốn định khuyên Lý Ái Vân nên ở lại, dù sao thì Giang Thành thật ra cũng an toàn hơn một chút, sẽ có người bảo vệ cô, nhưng đến Bồ Thành thì khác. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play