*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhị trưởng lão nói như vậy, thật ra cũng chỉ là vì ổn định sĩ khí, không để mọi người sợ Phan Lâm mà thôi.

Dù sao nếu lập tức phủ nhận thì thật sự không thể giải thích tại sao Phan Lâm có thể còn sống dưới ngọn lửa cháy hừng hực như thế.

“Được!”

Không đợi nhị trưởng lão mở miệng, Huyết Ma Tông chủ thản nhiên cười nói: “Nếu bác sĩ Lâm đã tự tin như thế, nhị trưởng lão, ông cứ thử đi, xem thử là rốt cuộc, bác sĩ Lâm có thân thể võ thân hay không!”

“Hả? Cái này… Tông chủ…”

“Tôi nghĩ hẳn là ông sẽ không chống lại mệnh lệnh của tôi chứ?”

Huyết Ma Tông chủ nheo mắt nói.

Sắc mặt của Nhị trưởng lão rất khó coi, hơi đảo mắt, cắn răng một cái rồi đứng dậy.

Ông ta đã không còn lựa chọn nào khác.

“Bác sĩ Lâm, để tôi thử xem, rốt cuộc có phải là cậu đang ăn nói lung tung hay không!”

Nói xong, ông ta rút cây đao màu đỏ rực bên cạnh ra, chém mạnh vê phía Phan Lâm.

Xoạt! Vết đao như cắt đôi bâu không khí, lưỡi đao khủng bố như có thể phá hủy hết thảy, trong điện cũng tràn ngập sát khí.

Trong lòng rất nhiêu người đều cảm thấy kinh hãi vì một đao này của nhị trưởng lão.

Cứ như thể đây là đang chém vào mình.

“Thế đao thật là lợi hại!”

Không ít đệ tử thầm nghĩ.

Dù sao cũng là một trong năm trưởng lão.

Một đao này của Nhị trưởng lão, quả thật khiến người khác khâm phục.

Nhưng mà… Đối mặt với một đao đang chém tới này, Phan Lâm lại vẫn im lặng đứng ở chỗ cũ, không hê động đậy gì.

Dường như không cần phòng ngự! “Cái gì? Mọi người thất thanh, vô cùng kinh ngạc.

“Người này điên rồi sao?”

Tam trưởng lão kinh ngạc nói.

“Chẳng lẽ… người này thật sự có…”

“Không thể nào!”

Hai mắt của mọi người Huyết Ma Tông mở to, nhìn chằm chằm vào thanh đao đang chém xuống.

Bọn họ không tinl Trêи đời này nào có cái gì được gọi là thân thể võ thần chứ? Đao này chém xuống, nhất định người này sẽ bị chém thành hai nửa, chết ngay tại chỗ! Mọi người đều nghĩ như vậy.

Nhưng ngay khi lưỡi đao đáng sợ kia chạm vào đầu của Phan Lâm… Lạch cạch! Một âm thanh vang dội truyền ra.

Chỉ thấy thanh đao kia chém mạnh vào đầu Phan Lâm, nhưng cũng không thể chém vào được dù chỉ một chút, thậm chí… da của anh cũng không hề trầy xước một chút nào! “Cái gì?”

—————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play