*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng hôn đã buông xuống nhưng ở Học viện phái Nam Y vẫn có rất nhiều người tụ tập.

Một vài người dân gân đó mang theo trứng gà, hoa quả vào trong học viện, phân chia những thứ này cho bác sĩ và nhân viên của Học viện phái Nam Y.

Hà Vĩ Hùng đang nằm trêи giường bệnh, đang được chữa trị.

Ông ta bị thương khá nặng, khẳng định không thể khôi phục lại được ngay, nhưng ý thức vẫn còn minh mẫn, vết thương tuy ghê người nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.

“Vĩ Hùng, vài chỗ bị thương của ông không có gì nghiêm trọng, chờ thầy Lâm trở lại châm cứu cho ông vài lần, ông nhất định sẽ mau khỏe ngay thôi”

Hồ Quý Bạch, cười an ủi.

Chỉ là nụ cười của ông ta có vẻ gượng gạo.

Hà Vĩ Hùng chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra, trong miệng đã không còn được mấy cái răng, khàn khàn nói: “Có tin tức của thầy Lâm rồi sao?”

Hồ Quý Bạch thần sắc buồn bã, nhưng vẫn cố gắng tươi cười: “Có, có, thây Lâm đang trở lại đấy”

“Ông nói dối giả trân quá.”

Hà Vĩ Hùng lắc đầu nói.

Hồ Quý Bạch không biết trả lời như thế nào.

“Ông Hài”

Lúc này, Hàn Long bước nhanh vào phòng bệnh.

Vẻ mặt ông ta thật nghiêm túc, thấp giọng nói: “Tôi nghe nói ông không đồng ý với đề nghị của tôi? Nếu như ông cứ tiếp tục như vậy, căn bản không giải quyết được vấn đề!”

“Đề nghị gì của ông?”

Hà Vĩ Hùng suy yếu hỏi.

“Tôi đề nghị toàn bộ người của Học viện phái Nam Y rút lui khỏi Giang Thành, tạm lánh một thời gian, dựa trêи tư liệu mà Dương Hoa đã thu thập được vê Huyết Ma Tông, bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, rất có thể bọn họ sẽ tiếp tục phái người đến! Đến lúc đó chúng ta chắc chắn không còn đường thoát thân.”

“Cho nên ông muốn Học viện phái Nam Y chúng tôi bỏ mặc tất cả người bệnh ở đây sao? Tổng giám đốc Long, tôi không làm được, tôi nghĩ thầy cũng tuyệt đối không cho phép tôi làm như vậy, như làm sao xứng với danh xưng bác sĩ? Chúng tôi tất nhiên phải lấy cứu người làm nhiệm vụ của mình!”

“Nếu như các người chết, còn có thể cứu người sao?”

“Mạng của tôi là do dân chúng cứu được, tôi phải ở lại đây, tôi phải chữa bệnh cho bọn họ!”

Hà Vĩ Hùng thấp giọng nói: “Nhưng tôi cũng không phản đối đề nghị của ông, bởi vì ông nói cũng có lý, như vậy đi, ông cho người đi trưng cầu ý kiến của mỗi người trong Học viện phái Nam Y, ai muốn đi cùng ông, ông cứ mang bọn họ đi!”

“Được!”

Hàn Long gật đầu, lập tức chạy đi.

Nhưng mà hai mươi phút sau, ông ta mang theo vẻ mặt lo lắng chạy trở về.

“Hà Vĩ Hùng! Ông nói tôi phải làm gì đây? Không một ai đồng ý đi theo tôi! Chẳng lẽ các người đều muốn chết ở chỗ này hay sao?”

Hàn Long vội đến mức muốn bức tóc.

“Tổng giám đốc Long, việc này tôi không giúp được ông rồi!”

Hà Vĩ Hùng lắc đầu nói.

“Ông…”

Hàn Long không còn gì để nói. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play