*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Phan Lâm mới phản ứng được, chính bản thân mình đã rơi vào tử cục.

Bên trái có xe chặn đường, bên phải thì có mã chặn, phía trước là quân sĩ đang ép đến gần, lùi về sau, khẩu pháo đen kịt kia có thể dễ dàng bắn phá anh.

Phan Lâm rơi vào tình cảnh tiến lui đều khó.

Có lẽ đây chính là tử cục mà Joel đã gặp phải? Chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Bình thường mà nói, nếu như cờ tướng đánh đến mức độ này thì đã kết thúc.

Nhưng nói một cách chính xác thì đây không phải là một bàn cờ tướng, bởi vì bên phía Phan Lâm chỉ có một người mà thôi, cho nên anh cũng không cần dựa theo quy tắc vốn có của cờ tướng để di chuyển.

“Nếu như mình không nhúc nhích một bước nào, dựa theo tính toán trước đó, đại khái qua khoảng một phút, chúng sẽ áp dụng bước thế công kể tiếp, hiện tại tính ra chỉ còn mười giây đồng hồ.”

Phan Lâm nhìn chằm chằm vào khẩu pháo trước mắt, trong lòng bắt đầu đếm ngược.

“10,9,8,7,6,5,4,3,2,1… Rầm một tiếng.

Gần như ngay tại trong nháy mắt khi Phan Lâm đếm ngược về số một, khẩu pháo trước mặt trực tiếp nổ vang.

Mà cũng trong chớp mắt đó, Phan Lâm cũng giơ nắm đấm lên, đánh về phía chiến xa ở bên cạnh.

Chiến xa cũng lập tức chuyển động, mạnh mẽ lao thẳng về phía Phan Lâm.

Rầm một tiếng.

Năm đấm của Phan Lâm đấm mạnh lên chiến xa, nhưng chiến xa sinh ra một lực trùng kϊƈɦ vô cùng khủng khϊế͙p͙ cũng theo đó tác động lên trêи người anh.

Phan Lâm chỉ cảm thấy năm ngón tay của nắm đấm như muốn vỡ vụn, cả người liên tiếp lùi về sau, thiếu chứt nữa không đứng vững.

Chờ đến khi anh đứng vững lại, mã cũng đã đuổi tới, vó sắt đáng sợ cũng vồ về phía anh.

Rầm râm râm.

Sức công phá giống như một quả bom nổ từ vó sắt phát ra.

Phan Lâm trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, hai tay của anh run lên bần bật, làn da cũng bị nứt.

Thật đúng là đáng sợ.

Hô hấp của Phan Lâm run lên, trong đầu đã nảy sinh ra suy nghĩ rút lui.

Tuy mới chỉ diễn ra chưa đến nửa tiếng, nhưng nếu cứ tiếp tục kiên trì như thế, khó lòng đảm bảo mình sẽ không bị giết chết.

Phan Lâm vội vàng đứng lên, chuẩn bị rút lui.

Nhưng ngay khi anh vừa định nhấc chân lên, mới phát hiện ra những quân cờ này lại không di chuyển nữa.

Phan Lâm hơi ngạc nhiên, đột nhiên anh giống như ý thức được gì đó, vội vàng nhìn xung quanh, mới phát hiện anh đã thoát khỏi phạm vi bị chiếu tướng, hiện tại anh đang đứng ở một vị trí vừa có thể tấn công, lại vừa có thể phòng thủ. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play