*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Lâm vừa nói, khiến không ít người bị kinh động.

Nhưng mọi người đều hiểu ý của anh.

Nếu.Joel đã là ngươi gây sự, muốn Phan Lâm phải mang mạng mình ra cược, vậy anh hiển nhiên sẽ không ngồi đó đợi chết rồi.

“Nhưng tôi đã lấy trái tim của thần ra làm tiên cược rồi!”

Joel dường như không muốn chấp nhận, nhún vai đáp.

“Nói như vậy là ông sợ sao?”

Phan Lâm hỏi ngược lại.

“Sợ? Sao có thể thế được? Tôi chỉ không muốn so đo với cậu thôi, nhóc con, tôi rất ghét cậu! Cái bản mặt trắng này của cậu và biểu cảm đó của cậu! Quả thực khiến tôi buồn nôn.

Từ lần đầu tiên tôi gặp cậu, tôi đã muốn xé nát cái bản mặt này của cậu rồi!”

Ông ta tiến lên, gương mặt gần như dán sát vào mặt Phan Lâm, hung dữ nói: “Nhưng tôi ngược lại cũng muốn chơi với cậu một chút! Nếu cậu đã quyết định phải cược mạng, vậy cũng được thôi!”

Vẻ mặt của Phan Lâm không có cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu.

Anh cũng không biết mình đã chọc giận doel chỗ nào, nhưng anh không phải loại người sợ phiên phức.

Đối phương đã ép mình đến bước đường này, vậy anh cũng không cần thiết phải nén giận nữa.

“Được rồi các vị, nếu mọi người đã thương lượng xong xuôi và không có bất cứ dị nghị gì, vậy chúng ta hãy bắt đầu nhanh một chút đi”

Ngũ trưởng lão vỗ tay và nói.

“Được!”

“Ai vào trước đây?”

“Để tôi!”

Khổng Thích Thiên đứng dậy trước tiên, rồi đi về phía cửa lớn.

Người của Huyết Ma Tông lập tức lui về sau nửa bước, Ngũ trưởng lão đứng ở trước cửa lớn, ông ta lại vỗ tay ba tiếng, sau đó hét lớn: “Cửa, mở!”

Ầm ầm ầm… Cánh cửa lớn nặng nê đó lập tức chậm rãi mở ra.

Cửa lớn mở rộng, bên trong là một màu tối đen, chẳng nhìn thấy được gì hết.

Vẻ mặt của Khổng Thích Thiên có chút nặng nề, cất bước đi vào trong.

“Cửa, đóng!”

Ông ta lại hét lên.

Cửa lớn chậm rãi đóng lại.

“Sao thế? Chúng ta không thể nhìn thấy tình hình bên trong sao?”

Nam Nhược Vũ không nhịn được mà hỏi.

“Không thể thấy, bởi vì chơi cờ cần phải tĩnh tâm, người bên cạnh tuyệt đối không thể quấy rầy được.”

Ngũ trưởng lão đáp.

“Chậc!”

Cô ta có chút khó chịu.

Mọi người thì lại yên lặng chờ đợi ở cửa lớn.

Đại khái qua tâm mười lăm phút.

Ầm ầm ầm… Cửa lớn lại mở ra.

Tất cả mọi người đều chấn động, cùng nhìn về phía cánh cửa.

Lại chỉ thấy một người lảo đảo đi ra từ trong bóng tối. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play