*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tốc độ đến đây của người Huyết Ma Tông nằm ngoài dự đoán của Phan Lâm.
E rằng chỉ có một lời giải thích có thể giải thích tất cả, ở Giang Thành này có tai mắt của Huyết Ma Tông.
Phan Lâm cau mày, vẻ mặt có phần âm trâm.
Không nghĩ đến bản thân mình ngày phòng đêm phòng, thế gia tông môn khác vẫn có thể cắm người vào Giang Thành.
Xem ra nhất định phải tìm thời gian để làm sạch Giang Thành một lần.
Phan Lâm đi lên xe, xe đi thẳng đến sân bay.
Vào đến sân bay, Phan Lâm đi lên một chiếc chuyên cơ riêng, đây là chiếc máy bay đã được Huyết Ma Tông bao lại.
Chẳng qua điều khiến Phan Lâm cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trêи máy bay không chỉ có một mình anh.
Ngôi ở hàng ghế đầu chính là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, người đàn ông này đeo cặp kính gọng vàng, nhìn dáng vẻ rất lịch sử, nhưng trêи người ông ta lại tỏa ra loại hơi thở âm lãnh, có một loại cảm giác người lạ chớ đến gần.
Phan Lâm nhìn ra được, phong cách ăn mặc lịch sự và vẻ mặt ôn hòa kia của người đàn ông, chẳng qua là muốn che giấu loại hơi thở người lạ chớ đến gần kia của mình.
Hàng ghế phía sau là một cô gái quyến rũ, cô ta mặc một bộ đồ màu đen, dáng người của cô ta có lồi có lõm, một cặp đùi dài và mịn, nhìn rất mê người, cô ta trang điểm tinh tế, hai tay nghịch di động, nhìn thấy Phan Lâm lên máy bay, cô ta liếc thoáng qua, sau đó vẻ mặt tràn đầy hứng thú quan sát anh một lân.
Bên kia là một người đàn ông mặc âu phục, người đàn ông này ăn mặc rất chỉnh tề, giày da, tóc được chải ngược ra sau, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy Phan Lâm lên máy bay, ông ta lập tức đặt ly rượu vang đỏ trêи tay xuống, sau đó vội vàng đứng dậy chào đón.
“Cậu chính là bác sĩ Lâm hả? Rất hân hạnh được làm quen với cậu!”
Người đàn ông đưa tay ra, có chút nhiệt tình thái quá.
Phan Lâm cũng dùng vẻ mặt tươi cười đáp lại ông ta, đồng thời âm thầm quan sát đối phương.
“Chào ông, ông là…”
“Tôi là Khổng Thích Thiên, là đệ tử của Vũ Tôn, mong được bác sĩ Lâm chỉ giáo nhiêu hơn.”
Người đàn ông mặc âu phục mỉm cười, nói.
“Cái gì Vũ Tôn?”
Phan Lâm có chút ngạc nhiên.
Đây chính là nhân vật lớn.
Nghe nói vào ba mươi năm trước, Vũ Tôn từng tung hoành trong ngoài nước mà không có đối thủ, vượt qua đỉnh cao của võ thuật, cho dù là là cường giả của phái ẩn hay phái cổ đều không thể đánh bại được người này.
Chỉ là vào mười năm trước, Vũ Tôn đã biến mất trong võ lâm, nhiều năm qua vẫn luôn không có tin tức của ông ta.
Có người nói Vũ Tôn đã chết.
Cũng có người nói võ đạo của ông ta đã đặt đến một cảnh giới đỉnh cao, gần như là
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT