*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.
Phan Lâm ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, dùng toàn lực la lớn: “Tiền bối, tôi đến đây theo lời của tiền bối, phiền tiền bối thả nhóm người sư phụ Phong Thanh Vũ bọn họ rai Tôi đây vô cùng biết ơn.”
“À? Cậu chính là bác sĩ Lâm?”
Giọng nói của Khổ Tình Nữ có vẻ hơi bất ngờ: “Vậy mà cậu lại có can đảm đến đây? Xem ra là tôi khinh thường cậu!”
“Tiên bối đã có lời mời, tôi đây không dám không nghe theo?”
“Đừng có nói lời dễ nghe, mau lăn lại đây cho tôi!”
Khố Tình Nữ hừ lạnh.
Phan Lâm cũng không tức giận, đi xuyên qua khu vườn đến chỗ biển hoa.
Lúc này Khổ Tình Nữ đứng trước một cây đại thụ trong biển hoa.
Đó là một bà lão lưng còng đầu tóc bạc phơ rũ rượi lòa xòa.
Bà lão tóc bạc da mồi, gầy trơ xương, có vẻ gần đất xa trời.
So sánh với khung cảnh biển hoa xinh đẹp này, đúng là không hê hợp nhau.
Phan Lâm đánh giá bà lão, nhưng mà bà lão lại không nhìn anh mà cúi đầu xuống như là đang bảo vệ đóa hoa nhỏ dưới chân.
“Tiên bối, mấy người sư phụ của tôi ở đâu?”
Phan Lâm bước đến lạnh nhạt hỏi.
“Yên tâm, vẫn chưa chết đâu! Kim Ô Đan đâu?”
Khổ Tình Nữ đứng lên, bình tĩnh hỏi.
“Tôi phải thấy người trước đã!”
Phan Lâm nói.
“Cậu đang cò kè mặc cả với tôi sao?”
Đôi mắt già nua của bà lão sắc bén, sát khí đằng đăng: “Chàng thanh niên, cậu hãy hiểu rõ vị trí của mình! Cậu không có tư cách ra điều kiện với tôi! Mau đưa Kin Ô Đan ra đây, nếu không thì cậu cứ chờ tôi xử lý cậu đi!”
“Nói như vậy có nghĩa là đời này tiên bối cũng đừng hòng có được Kim Ô Đan.”
Phan Lâm lạnh lùng nói.
“Không có viên này, tôi không thể tìm được những viên Kim Ô Đan khác sao? Nhưng mà cậu thì sao, một khi đã không còn nữa thì chắc chắn sẽ không có gì có thể thay thế.”
Khổ Tình Nữ nói.
“Tiên bối nói rất hay, nhưng mà với thời gian một năm của bà, làm thế nào mà tìm được viên Kim Ô Đan thứ hai chứ?”
Phan Lâm hỏi ngược lại.
Khổ Tình Nữ khẽ run lên, ngẩng đầu khó tin nhìn Phan Lâm: “Cậu có ý gì?”
“Tiền bối, thân thể của bà đã già, cùng lắm chỉ sống được thêm một năm nữa, sau một năm nữa thì tất cả các cơ quan trong cơ thể bà sẽ biến chất, không thể nào duy trì tính mạng của bà nữa! Lúc đó bà sẽ nhắm mắt buông tay.
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Cậu thúi lắm!”
Khổ Tình Nữ dường như đã bị chọc giận, gào thét thảm thiết: “Tôi sẽ không chết! Tôi tuyệt đối không thể chết! Tên đó vẫn còn chưa xuất hiện! Tôi không thể chết được! Tôi không thể chết!”
Bà ta có vẻ sụp đổ, vành mắt già nua bỗng đỏ lên, sát khí quanh người cũng mạnh mẽ hơn.
“Tiền bối không tin sao? Vậy thì thật đáng
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT