*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chị Diệp Anh biết chút võ, nhưng rõ ràng không đáng là gì so với Phan Lâm.

Cô ta vẫn chưa chạy ra khỏi tầng hầm thì đã bị Phan Lâm bắt lại kéo về.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Bác sĩ Lâm, chỉ cần anh tha mạng cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được!”

Chị Diệp Anh quỳ xuống đất, run rẩy nói.

“Nếu không muốn chết, vậy thì trung thực trả lời mấy câu hỏi của tôi!”

Phan Lâm lạnh nhạt nói: “Hồng Nhan Cốc các cô, bắt cóc các cô gái ở đây từ lúc nào, tẩy não thành người của các cô sao?”

“Trước… Trước đây không lâu, từ sau khi anh ra khỏi Hồng Nhan Cốc, cốc chủ ra lệnh, muốn chúng tôi tìm kiếm các cô gái có tư chất từ khắp nơi trong nước, để bổ sung số người của Hồng Nhan Cốc, tăng thêm sức mạnh… Trước đây nơi này chỉ là chỗ tình báo của Hồng Nhan Cốc chúng tôi, gân đây mới bố trí thêm ao thoát thai hoán cốt, dùng để tạo ra máu…”

Chị Diệp Anh run lấy bẩy nói.

“Tư chất?”

Phan Lâm liếc nhìn Khương Mạn Vân và Trịnh Bảo Nguyệt, hừ lạnh nói: “Hai người họ thì có tư chất gì, vốn không thể sống sót bước ra khỏi ao thoát thai hoàn cốt, cô bắt bọn họ tới làm gì?”

“Chuyện này…”

Chị Diệp Anh chần chừ.

“Xem ra tôi phải dùng vài phương pháp đặc biệt rôi.”

Phan Lâm cầm một chiếc kim châm cứu, không đổi sắc mặt nói.

“Không không không, tôi nói, tôi nói!”

Chị Diệp Anh vội vàng nói.

Kim châm cứu của bác sĩ Lâm có danh tiếng vang dội, nghe nói bị đâm một cái kim sẽ đau đớn đến nỗi không muốn sống.

Đối mặt với vũ khí y học lớn mạnh như vậy, đối phương có mười nghìn cách khiến cho người ta sống không bằng chết! “Thật ra thì… nhiệm vụ lân này của chúng tôi, không phải chỉ vì bổ sung người mới cho Hồng Nhan Cốc, bổ sung máu tươi mới, chủ yếu là… là…”

“Là gì?”

Phan Lâm thấp giọng nói.

Chị Diệp Anh nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Chủ yếu là chuyển nguyên liệu cho cốc chủ!”

“Nguyên liệu?”

Người xung quanh sửng sốt.

“Đúng vậy!”

“Nguyên liệu gì?”

“Nguyên liệu… luyện công… ‘ Chị Diệp Anh thấp giọng nói.

Phan Lâm sững sờ, đột nhiên, sắc mặt của anh thay đổi, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn sang những cái túi chứa xác, ngạc nhiên nói: “Cốc chủ của các cô… dùng người sống để luyện công?”

Chị Diệp Anh nhắm mắt, khốn khổ gật đầu một cái.

“Súc sinh!”

Phan Lâm gầm lên, một nắm đấm đập lên cánh cửa thép rất dày ở bên cạnh.

Ầm! Cánh cửa thép lập tức nổ tung.

“Á!”

Rất nhiều người ở hiện trường cũng giật mình. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play