*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Người trẻ tuổi, giao đan dược ra đây, nếu không thì cậu không thể rời khỏi ngọn núi này! Vì đan dược vô dụng như vậy mà mất mạng, mất nhiều hơn được.”

Trưởng lão của Phiêu Nhai Các trầm giọng nói.

“Tôi và các ông không thù không oán, mà tôi cũng nhiều lân lưu tình, bây giờ các người không cảm kϊƈɦ, lát nữa ra tay thì đừng trách tôi.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Hừ, tên nhóc này thật kiêu ngạo! Không lẽ cậu cảm thấy mình cậu có thể đối phó được hai thế tộc lớn như chúng tôi?”

Trưởng lão hừ lạnh.

Phan Lâm nhìn người ở đây, lạnh nhạt nói: “Hắn là không quá khó khăn.”

“Cậu… Trưởng lão của Phiêu Nhai Các cảm thấy tức giận, liên tục gật đầu: “Được! Được! Được lắm! Một khi đã như vậy! Vậy thì đừng trách lão phu không nhắc nhở cậu, đây là cậu tự tìm!”

Sau khi nói xong, trưởng lão của Phiêu Nhai Các xông tới.

Ông ta bước trái nhảy phải, thân pháp quỷ mị, linh động như ẩn như hiện, có một loại sát khí kỳ lạ lộ ra.

Phan Lâm nhìn chằm chăm trưởng lão này, một quyền đánh tới.

Nhưng mà rõ ràng là quả đấm đánh vào người trưởng lão, nhưng trực tiếp xuyên qua.

Lúc này mới phát hiện đó rõ ràng là tàn ảnh của trưởng lão.

Ông ta đã sớm tới phía sau Phan Lâm, một chưởng đánh tới.

Bốp! Phan Lâm bị đánh trúng một kϊƈɦ.

Nhưng bàn tay này không thể tạo thành thương tổn đối với anh.

Phan Lâm quay người lại vụng một quyền, lại đánh về phía trưởng lão của Phiêu Nhai Các.

Nhưng quả đấm lại đánh trúng tàn ảnh.

Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lại vòng đến sau lưng anh, một chưởng lại đánh ra.

Vẫn không sinh ra uy hϊế͙p͙ đối với Phan Lâm.

Đôi mắt Phan Lâm nheo lại, cảm thấy không đúng lắm.

Tốc độ của trưởng lão này không tính là nhanh, nhưng bước chân của ông ta quá kỳ lạ, hoàn toàn phải đủ linh hoạt mới tránh thoát.

Mà một chưởng của ông ta đánh xuống, tuy uy lực không mạnh, nhưng giống như hạt giống, mai phục trong cơ thể Phan Lâm, đợi đạt tới số lượng nhất định, tất sẽ bùng nổ ra.

Khi đó uy lực sinh ra, e rằng không phải thân thể Tiên Thiên Cương coi như không có.

Không thể tiếp tục kéo dài.

Đôi mắt Phan Lâm phát lạnh, đột nhiên không dùng quyền tập kϊƈɦ trưởng lão của Phiêu Nhai Các, mà gầm lên một tiếng, một quyền đánh xuống đất.

“Cái gì?”

Sắc mặt trưởng lão của Phiêu Nhai Các —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play