Chuyện Tần Tuấn Minh đánh bại Trang Tuấn Kiệt như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhanh chóng truyền khắp cả nhà họ Trang.

Trong lúc này nhà họ Trang rộ lên.

Rất nhiêu người không tinl Phải biết rằng, Trang Tuấn Kiệt là thiên tài số một số hai của nhà họ Trang! Thiên phú dị bẩm, thực lực cường đại, nhà họ Trang tốn không ít tài nguyên, hỗ trợ anh ta mạnh dần.

Nhưng mà Thiên Kiêu như vậy, vậy mà bại bởi đứa con riêng chú tư nuôi thả… Việc này truyền ra, ngay từ đâu đã không Có ai tin.

Nhưng sự thật là như vậy, thật sự đã xảy ra.

Kết quả là nhà họ Trang không ngừng bàn tán, thậm chí rất nhiều tân khách đều biết chuyện này, thảo luận hăng say.

Trang Tuấn Kiệt mất hết mặt mũi, trốn trong phòng chữa thương.

Còn Tần Tuấn Minh, thì náo nhiệt không thôi.

“Nào nào nào, em trai, anh cả kính em một ly! Hôm nay em đã lấy được thể diện cho nhà chúng ta rồi!”

Trang Tuấn Phi giơ chén rượu lên, cười to nói.

“Không sai, Tuấn Minh, hôm nay con cho ba một ngạc nhiên vui mừng thật lớn, nào nào nào, nhà chúng ta cùng uống một chén đi!”

Trang Quốc Thiên cũng rất vui sướиɠ, uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc.

Tân Tuấn Minh không từ chối, ai mời là cứ uống.

Một lát sau đã uống nửa cân rượu trắng.

Mặt Tân Tuấn Minh không đổi tim không đập nhanh.

Mà đầu lưỡi của Trang Tuân Phi và Trang Quốc Thiên đã cuốn lại rồi.

“Tuấn Minh, con nói nhanh lên, bản lĩnh này của con… Là sao đây? Ba cảm thấy năm trước lúc con trở về gặp ba, con còn chưa có bản lĩnh này mà.”

Trang Quốc Thiên đặt chén rượu xuống, thở ra mùi rượu hỏi.

Câu hỏi này Trang Tuấn Phi cũng rất muốn biết.

Tư chất của anh ta hơn Tân Tuấn Minh rất nhiêu, nhưng Tần Tuấn Minh có thể tu luyện ra được bản lĩnh như thế, sao anh ta không hâm mộ? Đôi mắt hai người sáng rực.

Nhưng Tần Tuấn Minh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lạnh nhạt mở miệng nói: “Ba, anh cả, bản lĩnh này của con, là được một cao nhân truyền lại, không có gì đâu.”

“Cao nhân?”

“Là cao nhân phương nào? Lần này có trở về cùng với con hay không?”

Hai ba con vội vàng hỏi.

Tân Tuấn Minh lại lắc đầu: “Đã lâu rồi con không gặp sư phụ con, bây giờ ông ấy đang ở chỗ nào, con cũng không biết.”

“Vậy sao? Vậy thì thật sự quá đáng tiếc rồi.”

“Tuấn Minh à, nếu lần sau con gặp sư phụ con, thì dẫn sư phụ con tới nhà chúng ta ăn bữa cơm nhé, gặp mặt một lần, ba cũng phải biểu đạt lòng cảm kϊƈɦ đối với ông ấy.”

Trang Quốc Thiên cười hì hì nói.

“Dạ, thưa ba.”

Tân Tuấn Minh gật đầu.

“Em trai có được thành tựu như ngày hôm nay, đánh bại được Trang Tuấn Kiệt, kinh diễm tứ phương, anh nghĩ nhà họ Trang sẽ nhanh chóng cho em vào gia phải! Nào, em trai, cạn ly!”

“Cạn!”

Mọi người lại uống một vòng nữa.

Trang Tuấn Phi và Trang Quốc Thiên đã có chút ngồi không yên.

Tần Tuấn Minh nhìn hai người, đột nhiên bỏ chén xuống, vẻ mặt nghiêm túc, dán sát lại gân hơn.

“Ba, con có một chuyện muốn hỏi ba, nếu mà ba biết được, có thể nói cho con biết không?”

Tần Tuấn Minh nhỏ giọng hỏi.

“Con hỏi đi… Ba còn có chuyện có thể gạt con hay sao?”

Trang Quốc Thiên vung tay lên, có chút lắp bắp nói.

“Một khi đã như vậy, vậy con không sợ mở miệng, con muốn hỏi một chút, “Kim Ô Đan”

chí bảo của gia tộc đang ở đâu?”

Tân Tuấn Minh cẩn thận nói.

Những lời này vang lên, Trang Quốc Thiên và Trang Tuấn Phi cùng sợ run cả người, hai người giống như tỉnh rượu hơn một chút, cơ thể lập tức đứng thẳng.

Vẻ mặt Trang Tuấn Phi kinh ngạc.

Vẻ mặt Trang Quốc Thiên thì nghiêm trọng.

“Kim Ô Đan? Đang yên đang lành, sao con lại hỏi thứ này?”

Trang Quốc Thiên hỏi.

“Lần này con tới nhà họ Trang, mục đích là vì lấy được Kim Ô Đan!”

Tân Tuấn Minh không che giấu, trực tiếp nói thẳng.

“Cái gì?”

Trang Tuấn Phi ngạc nhiên.

“Con muốn Kim Ô Đan làm gì? Đó là của hồi môn của Hồng Nhạn! Là tín vật ký kết giữa nhà họ Trang ta và Phiêu Nhai Các! Không phải thứ người bình thường có thể lấy được! Hơn nữa sở dĩ Phiêu Nhai Các nguyện ý làm đám hỏi với nhà họ Trang chúng ta, cũng là vì Kim Ô Đan! Thứ này có liên quan tới lợi ích của hai thế tộc, Tuấn Minh, ba không cho con đi đánh chủ ý với thứ này, một khi làm không cẩn thận, con sẽ hại chết cả nhà chúng ta!”

Trang Quốc Thiên hiếm khi nghiêm túc, dùng giọng điệu ra lệnh nói.

Nhưng Tân Tuấn Minh liên tục lắc đầu.

“Ba, nêu hôm nay con không tới cứu hai người, vậy hai người… Làm thế nào cho xong việc đây?”

Tần Tuấn Minh hỏi lại.

“Con muốn nói gì?”

Trang Quốc Thiên nhíu mày hỏi.

“Nhà họ Trang đã không coi chúng †a như người, cho dù con đánh bại Trang Tuấn Kiệt, Trang Thái Thành cũng nguyện y đứng về phía anh ta, chuyện này chứng minh cái gì? Chuyện này chứng minh cho dù chúng ta cố gắng thế nào, đều khó có khả năng đạt được sự tán thành của nhà họ Trang, thay vì như vậy, không bằng chúng ta làm việc dứt khoát một chút, ba, nói cho con biết Kim Ô Đan ở đâu? Chuyện còn lại, tự con sẽ sắp xếp.”

Tần Tuấn Minh đứng dậy, càng nghiêm túc hỏi.

Trang Quốc Thiên do dự rồi.

Ông ta và Trang Tuấn Phi liếc nhau một cái, hai người đều nhìn ra được băn khoăn trong lòng đối phương.

Nhưng bọn họ đều hiểu ý của Tân Tuấn Minhl Nhưng mà cuối cùng, bọn họ vẫn thỏa hiệp rồi.

“Tuấn Minh, con cần Kim Ô Đan sao? Được, ba giúp conl”

Hai người nói ra cùng lúc, vô cùng kiên định! —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play