“Con có ý gì sao? Còn cần con nói rõ à? Từ mười năm trước ba và bác hai cạnh tranh vị trí gia chủ thất bại, địa vị của ba ở nhà ngày một yếu đi! Hiện giờ chuyện lớn trong nhà gần như không bàn bạc với ba, trong mắt mấy người này đã không có ba! Bai Đây là chuyện ba nguyện ý nhìn thấy, nguyện ý muốn mỗi ngày sao?”

“Con quyết đấu với Trang Tuấn Kiệt, không phải là vì bản thân con, con cũng là vì ba! Chỉ cần con đánh bại Trang Tuấn Kiệt, đạt được cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện, con sẽ coi như là một nửa người của Phiêu Nhai Các, đến lúc đó còn ai dám khinh thường ba nữa?”

“Cho nên ba à, trận chiến này con nhất định phải chiến!”

Trang Tuấn Phi không che giấu nữa, nói thẳng những lời trong lòng ra.

Những lời này vang lên, Trang Quốc Thiên trợn mắt há miệng.

Sắc mặt rất nhiều người vô cùng mất tự nhiên.

Nhất là Trang Thái Thành.

Nhưng ông ta không phản bác, mà liếc mắt nhìn Trang Quốc Thiên một cái.

“Vì ba của mình, ha ha, Tuân Phi, cậu đúng là hiếu thuận! Bội phục! Bội phục! Nhưng mà lúc cậu nói những lời này không suy nghĩ một chút sao?”

Trang Tuấn Kiệt cười nói.

“Suy nghĩ cái gì?”

Trang Tuấn Phi tram giọng hỏi.

“Tất nhiên là suy nghĩ cậu không có tư cách làm được chuyện này rồi!”

Đôi mắt Trang Tuấn Kiệt đột nhiên trở nên hung ác.

Anh ta nhìn ra được, Trang Tuấn Phi muốn giâm anh ta làm đá kê chân, sau đó một bước bay lên trời.

Chỉ tiếc, sao anh ta có thể để Trang Tuấn Phi thực hiện được? “Một khi đã như vậy, Trang Tuấn Kiệt, vậy thì đừng nói linh tinh nữa! Ra ngoài chiến đấu đi, nếu như tôi thắng, ngày mai lên đài luận võ, sẽ do tôi làm! Còn cơ hội tu luyện kia, cũng dành cho tôi!”

Trang Tuấn Phi rút kiếm la lên.

“Vậy nếu cậu thua thì sao?”

Trang Tuấn Kiệt híp mắt hỏi.

Trang Tuấn Phi chần chừ một lát, hừ lạnh nói: “Tùy anh xử trí!”

“Tùy tôi xử trí sao? Tôi xử trí thế nào? Giết cậu sao? Cậu là anh em ruột của tôi đấy, ôi chao, ai ôi, giết cậu không phải sẽ làm hỏng thanh danh của tôi sao?À! Thế này đi, tôi cũng không làm khó dễ cậu, nếu tôi thắng, tôi có một yêu cầu!”

Trang Tuấn Kiệt cười nói.

“Yêu cầu gì?”

Trang Tuấn Phi trâm giọng hỏi.

“Tôi muốn cả nhà cậu… Quỳ trước mặt tôi dập đầu, thế nào?”

Trang Tuấn Kiệt híp mắt nói.

Những lời này vang lên, mọi người vô cùng kinh ngạc.

Trang Tuấn Phi cũng ngây ngốc.

Anh ta ngơ ngác nhìn Trang Tuấn Kiệt cười tít mắt, lẩm bẩm: “Cả nhà dập đầu? Anh… Anh là muốn…”

“Đúng vậy, ba cậu cũng phải dập đầu với tôi!”

Trang Tuấn Kiệt cười nói.

“Cái gì?”

Trang Quốc Thiên giận tím mặt, chỉ Trang Tuấn Kiệt nói: “Tuấn Kiệt! Cháu đừng có mà vô pháp vô thiên! Dù gì chú cũng là bề trêи của cháu!”

Nhưng mà… Trang Tuấn Kiệt mắt điếc tai ngơ.

Trang Quốc Thiên càng lúc càng giận sôi, trực tiếp nghiêng đầu nhìn Trang Thái Thành ngồi bên cạnh: “Anh cả…”

Ông ta hi vọng Trang Thái Thành có thể nói vài câu giúp.

Nhưng mà Trang Thái Thành bình tĩnh nói: “Chú tư à, người trẻ tuổi thích làm thế nào thì làm thế ấy đi! Chúng ta là bề trên nhường một chút, hơn nữa chẳng lẽ cậu không tin con trai mình có thể thắng sao? Cậu quá không tin tưởng con trai cậu rồi?”

“Chuyện này…”

Trang Quốc Thiên tức không biết phải nói gì, giận sôi lên.

Cho nên ông ta vỗ bàn, tức giận tới cực điểm quát: “Được! Một khi đã như vậy! Con trail Con lên cho ba! Đánh bại tên ranh con không biết tốt xấu này, cũng khiến đám mắt chó nhìn người thấp biết sự lợi hại của chúng ta”

“Chú tư, sao chú lại nói chuyện như vậy?”

Đám Trang Thái Thành bất mãn rồi.

Nhưng Trang Quốc Thiên lười phản ứng lại.

“Được, ba, xin ba yên tâm, con trai nhất định sẽ đánh bại người này! Khiến ba vẻ vang!”

Trang Tuấn Phi la lên, vươn người nhảy lên, nhảy ra ngoài sân, trường kiếm trong tay “xoẹt xoẹt”

ra kiếm hoa, sau đó triển khai tư thế, nhìn chằm chằm Trang Tuấn Kiệt: “Đến đây đi!”

“Ha hat”

Trang Tuấn Kiệt híp mắt, hai tay để phía sau, chậm rãi đi tới.

Bộ dạng của anh ta rất ngả ngớn, trong giọng nói cũng tràn ngập khinh thường.

“Những lời này nên là tôi nói mới đúng, Tuấn Phi! Cậu ra tay đi, tôi nhường cậu mấy chiêu!”

“Anh… Vậy mà không rút kiếm, còn muốn nhường tôi? Đúng là khinh người quá đáng!”

Trang Tuấn Phi tức giận, lập tức rút kiếm ra chém giết.

Leng keng! Thân trường kiếm kia bắn tung tóe ra kiếm ảnh giống như đóa hoa, từng đóa từng đóa đánh về phía Trang Tuấn Kiệt.

Kiếm ảnh tinh diệu.

Thân kiếm thẳng tắp.

Chiêu thức thật đáng sợi Nhưng Trang Tuấn Kiệt hoàn toàn không sợ gì, trái lại bước từng bước nhỏ, lùi vê sau phòng tránh, thoải mái tránh được.

“Đừng chạy!”

Trang Tuấn Phi hét lên, tiếp tục dương kiếm trảm.

Nhưng cho dù anh ta vung chém như thế nào, cũng không thể chạm vào được cơ thể Trang Tuấn Kiệt.

“Tuấn Phi! Không thể chiến đấu như vậy, không thể chiến đấu như vậy! Nếu con muốn đánh bại cậu ta, không thể dùng kiếm pháp nhà họ Trang! Dù sao cậu ta tu luyện kiếm pháp nhà họ Trang thuần thục hơn con nhiều!”

Trang Quốc Thiên sốt ruột tới mức liên tục giậm chân.

Nhưng mà ngay lúc ông ta nói hết những lời này.

Xôn xao! Một đạo kiếm quang như mặt trăng đột nhiên nở rộ, còn lấy tốc độ kinh người chém vê phía Trang Tuấn Kiệt.

“Cái gì?”

Người ở bốn phía ngạc nhiên.

Mới phát hiện chiêu thức này là sát chiêu của Trang Tuấn Phil Anh ta dùng kiếm pháp nhà họ Trang khiến Trang Tuấn Kiệt cảm thấy lơ là, khiến anh ta hiểu lầm mình chỉ biết kiếm pháp nhà họ Trang, sau đó nhân cơ hội chưa chuẩn bị, đánh ra sát chiêu! Trong lúc này sát khí ở tứ phía, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống.

“Cẩn thận!”

“Anh Tuấn Kiệt, cẩn thận!”

Người nhà họ Trang sốt ruột kêu lên.

Nhưng nhìn kiếm ảnh đánh úp lại, e rằng không trốn được rồi! Nhưng mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc… Leng keng! Trang Tuấn Kiệt rút kiếm rồi.

Tay như điện, kiếm như sấm, chỉ trong nháy mắt chém ngang, một đạo kiếm quang giống như muốn chém ra hư không.

Chỉ trong nháy mắt, trăng lưỡi liềm bị chém vỡ.

Ngực Trang Tuấn Phi cũng bị chém ra.

Máu tươi văng tung tóe… Trang Tuấn Phi liên tục lùi về sau, sau đó cơ thể cong lại, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng vẫn dùng kiếm trong tay đâm xuống đất, chống đỡ cơ thể mới không ngã xuống.

“Kết thúc sao?”

“Thuat”

“Trang Tuấn Phi thua rôi!”

Rất nhiêu người nhà họ Trang lập tức hét lên.

Trang Quốc Thiên ngây dại.

Trang Tuấn Phi không ngừng thở hổn hển.

Trang Thái Thành mỉm cười nói: “Chú tư à, cậu xem việc này quậy lớn, thế thì xong việc rồi.”

Trang Quốc Thiên nghiến răng.

“Đến đây đi, các người có thể quỳ rồi!”

Trang Tuấn Kiệt cười nói: “Gọi cả mẹ anh tới đây”

“Anh Kiệt, hình như em mới thấy Tân Tuấn Minh trở về, gọi cả anh ta tới đây đi!”

Không biết người nào kêu to một tiếng.

Trang Tuấn Kiệt cười ha ha: “Được, tên phế vật kia cũng đến đây sao? Lập tức gọi tên đó qua đây! Hai tên này cùng quỳ cho tôi, ha ha ha ha…”

—————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play