Phan Lâm chưa từng nghe nói tới Phong Thanh Vũ có qua lại với Hồng Nhan Cốc.
Ông ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ thật sự vì mình? Có cần phải làm thế không? Phan Lâm không rõ.
Phong Thanh Vũ cảm thấy như đang lấy mạng ra liều mạng.
Nếu thật sự chỉ là nhận đồ đệ, hoàn toàn không cần phải như thế.
Chỉ sợ… Ông ta có mục đích của mình.
“ĐịƯ Phan Lâm kêu to một tiếng, dẫn dắt mọi người rút lui.
Phong Thanh Vũ và Nguyên Tinh, Tào Đức Duy cản ở phía sau.
Ba cao thủ tuyệt đỉnh chặn lại, người của Hồng Nhan Cốc cũng không dám đễ dàng tới gần, chỉ riêng tứ đại thiên vương của Hồng Nhan Cốc mới dám liêu mạng.
“Khốn nạn!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thở hổn hển, còn muốn tự mình đuổi theo, nhưng bà ta vừa cử động, miệng phun ra một ngụm máu.
Phan Lâm nhân cơ hội la lên: “Đội Lang Nha, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, đánh bất ngờ cốc chủ của Hồng Nhan Cốc! Chém đầu bà ta, chém đầu bà tai”
Một câu này vang lên, tất cả người của Hồng Nhan Cốc khẩn trương hơn, lập tức đề phòng, vây quanh cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nước không lọt qua được.
Nhưng vẻ mặt người của Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ ở xung quanh mờ mịt.
Lấy đâu ra đội Lang Nha? Chỉ riêng đám Phong Thanh Vũ biết, đây là Phan Lâm phô trương thanh thế mà thôi.
Mọi người nhân cơ hội tranh thủ rút lui, chỉ một lát sau đã rút lui tới đường quốc lộ, chui vào xe rời đi.
“Nhanh! Nhanh đuổi theo cho tôi!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hét lên.
“Cốc chủ! Bà đang bị trọng thương, cần cẩn thận làm việc, bác sĩ Lâm kia quỷ kế đa đoan, chúng ta phải đề phòng.”
Một đệ tử của Hồng Nhan Cốc vội vàng khuyên nhủ.
Nhưng cô ta vừa mới dứt lời, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc trực tiếp đánh mạnh vào đầu cô ta một cái.
Rầm! Người nọ lập tức ngã xuống đất, đầu bị đánh biến dạng, chảy máu thất khiếu, người không ngừng giật giật, trực tiếp mất đi ý thức.
Nhìn bộ dạng e rằng không chết cũng biến thành người sống thực vật.
Người xung quanh hoảng sợ, đều hít vào một hơi khí lạnh.
Không dám nói chuyện.
“Phòng sao? Phòng cái gì mà phòng? Đám phế vật, con rệp vô dụng các người! Bác sĩ Lâm kia chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi! Cậu ta có Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ, hôm nay không giết, sau này tất ngóc đầu trở lại! Hơn nữa cậu ta theo Phong Thanh Vũ lẻn vào Hồng Nhan Cốc chúng ta, nếu truyền chuyện trong cốc ra ngoài, chắc chắn sẽ càng có nhiều thế tộc bao vây tấn công! Lúc đó chúng ta sẽ bốn phía đều là địch rồi! Hôm nay không diệt bọn họ, thì không khác gì thả hổ về rừng! Đuổi theo cho tôi!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hét to.
Trái tim của mọi người run rẩy, vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà không kịp rồi.
Đám Phan Lâm đã sớm chuôồn mất, biến mất.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giận dữ, tức tới mức hộc máu.
Mà đám người Phan Nhã Nam, Trịnh Mai Anh đứng tít ở phía sau, đều im lặng nhìn đối diện, không phát ra tiếng.
Lần này tới Hồng Nhan Cốc, đối với Phan Lâm mà nói là kiếm lớn.
Ít nhất anh đã thành công xếp cơ sở ngâm vào trong thế lực giống như Hồng Nhan Cốc, còn thăm dò được cốc chủ của Hồng Nhan Cốc.
“Chỉ như vậy mà cũng tự xưng là tiên nhân, đúng là buồn cười, tôi thấy chỉ như vậy mà thôi!”
Trêи xe, Nguyên Tinh uống một ngụm nước khoáng người bên cạnh đưa tới, phủi bụi trêи người hừ lạnh nói.
“Trưởng lão Nguyên Tinh, người ta đã đủ mạnh, phải biết rằng ngay cả bác sĩ Lâm đều không phải là đối thủ của bà ta, nếu không phải thực lực của bà ta bị bác sĩ Lâm kiềm chế được, e rằng mấy chúng ta liên thủ lại, cũng không đối phó được bà ta.”
Trái lại Tào Đức Duy hiểu rõ, bình tĩnh nói.
“Nói thì nói như vậy, nhưng tôi tin sau này người này chắc chắn không phải là đối thủ của Thần Quân chúng ta, Thân Quân còn trẻ, thiên phú dị bẩm, còn nhiều thời gian, đợi Thần Quân luyện thân công của Đông Hoàng Giáo tôi xong, lại phối với y thuật vô thượng của Thần Quân, chỉ là cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, là cái thá gì?”
Nguyên Tinh tràn ngập tự tin nói.
Ông ta rất coi trọng Phan Lâm.
Dù sao Phan Lâm còn trẻ tuổi như vậy, mà đã có tu vi cao như thế, đã thoát khỏi cấp bậc yêu nghiệt rồi.
Chỉ cân cho người này mười năm, Nguyên Tinh không dám tưởng tượng Phan Lâm sẽ mạnh tới cỡ nào.
Tào Đức Duy im lặng gật đầu.
Nhưng Phong Thanh Vũ lại nói: “Chỉ sợ… Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc sẽ không cho nhóc Lâm thời gian tu luyện rồi.”
Những lời này vang lên, toàn bộ người trêи xe đều nhìn ông ta.
“Phong Thanh Vũ, ông có ý gì?”
Nguyên Tỉnh nhíu mày hỏi.
Phong Thanh Vũ trâm ngâm một lát, nói: “Thực ra hôm nay coi như gặp may, nếu là ba bốn ngày trước, nhóc Lâm, e rằng ngay cả chúng ta, không có ai có thể sống sót rời khỏi Hồng Nhan Cốc.”
Mọi người kinh hãi.
“Phong Thanh Vũ, rốt cuộc là ông muốn nói gì? Ông đang nâng cao uy phong của người khác diệt chí khí của mình sao?”
Nguyên Tinh giận dữ, lập tức quát hỏi.
Phong Thanh Vũ không hé răng, lấy một thứ gì đó trong ngực ra.
Đó là một viên đá kết tinh màu xanh lá nhạt.
Ông ta đưa tới.
Tâm mắt mấy người đều nhìn thứ này.
Phan Lâm cũng cầm lấy cẩn thận quan sát, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Khí tức này… Thật sự đáng sợi Tuyệt đối không phải lực khí kình chúng ta thường tu luyện, nó giống như… Càng cao cấp hơn lực khí kình chúng ta tu luyện?”
Phan Lâm trâm giọng nói.
Con người có tỉnh khí thần.
Khí kình của võ giả, là đến từ khí trong tinh khí thân cộng thêm không ngừng tu luyện mà thành.
Bất cứ võ giả nào cũng không phải là thần tiên, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng mà viên đá này, khiến Phan Lâm nảy sinh hoài nghi.
“Đây là lúc cốc chủ của Hồng Nhan Cốc tu luyện khí lực của bà ta cố hóa mà thành.”
Phong Thanh Vũ nói.
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi.
“Loại khí kình này, tôi nghĩ mọi người không đối kháng được đúng không? Dù sao nó mạnh hơn các ông không chỉ một cấp bậc!”
“Nhưng mà… Lúc trước tôi giao đấu với cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, bà ta không sử dụng lực lượng này!”
Phan Lâm trâm giọng nói.
“Đó là vì bà ta bị thương.”
“Bị thương?”
“Đúng vậy! Là chuyện hôm trước! Nhóc Lâm, không phải là con muốn giết thánh nữ sao? Con gây ra động tĩnh lớn như vậy đúng lúc quấy nhiễu bà ta bế quan, khiến bà ta đang tu luyện bị thương, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà cuối cùng ổn định lại! Nhóc Lâm, trong khoảng thời gian này sư phụ không chỉ thu thập chứng cứ bọn họ làm chuyện ác, sư phụ còn quan sát cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, ăn ngay nói thật, người này không cổ xúy, thứ mà bà ta tu luyện… Có khả năng thật sự là con đường thành tiên!”
Phong Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Không có khả năng…”
Nguyên Tinh khó có thể tiếp nhận.
“Đây là sự thật! Hiện giờ bà ta đang rơi vào bình cảnh, nhưng tôi cảm thấy bà ta sẽ biết được, không lâu sau sẽ đột phá, đợi bà ta đột phá xong, bà ta sẽ hoàn toàn nắm giữ được lực lượng kia! Tới lúc đó… Tôi nghĩ bà ta mới thực sự được xưng thành thần rồi! Chúng ta sẽ không phải là đối thủ của bà ta, cho nên… Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm!”
Phong Thanh Vũ khàn giọng nói.
Mọi người nghe xong, tất cả đều im lặng rôi.
Phan Lâm nhìn chăm chằm viên đá kia, không nói một lời.
Lúc này, Phong Thanh Vũ tiếp tục lên tiếng.
“Nhóc Lâm, nhân lúc bây giờ còn thời gian, sư phụ cảm thấy con nên lập tức trốn đi, tìm một chỗ trốn!”
“Những lời này của tiên bối là có ý gì? Muốn tôi trốn sao? Vậy những người bên cạnh tôi làm thể nào đây? Hồng Nhan Cốc không tốt lành gì, bọn họ chắc chắn sẽ bắt người bên cạnh tôi ép tôi xuất hiện, tôi không có khả năng trốn cả đời!”
Phan Lâm lắc đầu lạnh nhạt nói.
“Một khi đã như vậy, vậy sư phụ còn một đường cho con đi, xem con có nguyện ý hay không thôi!”
Phong Thanh Vũ nói.
“Con đường gì?”
Phan Lâm nhìn ông ta.
Chỉ thấy vẻ mặt Phong Thanh Vũ vô cùng nghiêm túc, gắn từng chữ nói: “Thành thân!”
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT