Đối mặt với sự chất vấn của thánh nữ, Phan Lâm rơi vào im lặng.

Cả đại sảnh cũng rơi vào trong yên tĩnh.

Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Phan Lâm, cùng đợi câu trả lời của anh.

Gia Linh ¡im lặng nhìn.

Thánh nữ cũng không mở miệng nữa.

“Mang phản đồ này xuống tách ra làm tám khối, ngoài ra băm gian tế của Hồng Nhan Cốc ra vạn đoạn!”

Những lời này, rõ ràng là muốn xử tử hình Phan Lâm và Trịnh Mai Anh đây mà.

“Hả?”

Triệu Minh Nguyệt đứng ở cửa vô cùng sợ hãi, muốn biện hộ giúp Phan Lâm, nhưng không biết nên mở miệng thể nào.

“Đợi một chút!”

Cuối cùng Phan Lâm không còn im lặng nữa.

“Tôi không có hứng thú với việc người nào sai bảo anh tới đây, tôi cũng không muốn hỏi anh chuyện gì! Cho nên anh đừng nói lời vô nghĩa nữa, an tâm ra đi đi.”

Thánh nữ nói.

“Nhưng mà thánh nữ! Tôi vô tội!”

“Người nào cũng nói như vậy cả.”

“Được rồi, có thể mời cô trả lời hai câu hỏi của tôi không?”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với anh, tôi cũng không có thời gian lãng phí với anh.”

“Thánh nữ, đừng vội vàng như vậy chứ, tôi ở ngay đây không chạy thoát được, cô nghe tôi hỏi xong đã”

Phan Lâm nói thẳng: “Câu hỏi thứ nhất, tôi còn có thể còn sống trở về, cô dựa vào đâu cho rằng tôi là gian tế? Thứ hai, khi tôi chạy trốn gặp phải đám người Trịnh Mai Anh, tôi giúp bọn họ tránh thoát khỏi sự đuổi giết của quái nhân kia! Có lẽ các cô cũng thấy được vết thương trên người đám Trịnh Mai Anh, tôi đã cứu cô ta, tôi đã cứu cô ta, cô ta báo ân cho nên không giết tôi, chuyện này có gì sao? Tại sao lại cho rằng cô ta phản bội Hồng Nhan Cốc chứ?”

Những lời này vang lên, lông mày thánh nữ hơi cau lại.

“Hừ, mấy chục năm nay không ai có thể tránh thoát khỏi sự đuổi giết của quái nhân, mà anh lại có thể dễ dàng tránh thoát từ tay quái nhân kia, đủ để thấy được thực lực của anh không tâm thường, anh chỉ là một vệ sĩ nho nhỏ, sao có thực lực cường đại như thế? Không thấy chuyện này rất lạ sao?”

Có người đứng dậy quát.

“Người nào quy định vệ sĩ thì không thể có thực lực cường đại?”

Phan Lâm nhìn chằm chằm người kia hỏi: “Là cô sao? Chẳng lẽ tôi nhất định phải chết trêи tay người kia mới bình thường? Ai quy định như thế?”

“Chuyện này…”

Sắc mặt người nọ thay đổi, không nói chuyện.

“Khua môi múa mép!”

Thánh nữ lạnh nhạt nói, trong mắt vẫn tràn ngập sát ý.

“Tôi chỉ có thể tự chứng minh trong sạch của mình thôi!”

“Những lời mà anh mới nói còn chưa thể coi là chứng cứ đâu!”

“Nhưng không phải theo lời thánh nữ nói cũng không có chứng cứ sao?”

Phan Lâm hỏi lại.

Lông mày thánh nữ cau lại, nhưng không nói chuyện.

“Thánh nữ, cần gì phải nói lời vô nghĩa với người này? Chúng ta kéo anh ta xuống tách ra thành tám mảnh rồi nói sau!”

Người bên cạnh cúi thấp đầu nhỏ giọng cung kính nói.

“Muốn giết anh ta, vô cùng đơn giản! Anh ta đang bị thương, ở trong Hồng Nhan Cốc chúng ta, còn có thể chắp cánh bay được sao? Tôi ra lệnh một tiếng, anh ta nhất định sẽ chết không toàn thây, nhưng mà giết anh ta, không đáng!”

Vẻ mặt thánh nữ không đổi nói.

“Sao lại nói không đáng ạ? Người này đáng chết mà.”

Người bên cạnh cảm thấy khó hiểu nói.

“Nhưng bên Phan Nhã Nam, chúng ta nên cho cô ta một lời giải thích như thế nào đây?”

Thánh nữ hỏi lại.

“Phan Nhã Nam ư?”

“Tối hôm qua tôi sai người đi kiểm tra xương của Phan Nhã Nam, cấp độ phẩm chất thiên phú của cô ta, chỉ sợ thấp hơn Gia Linh một cấp, đây là nhân tài hiếm có! Nếu tôi không có bất cứ lý do gì giết người này, Phan Nhã Nam tất sẽ ghi hận Hồng Nhan Cốc chúng ta trong lòng! Nếu vì người này mà khiến hạt giống ưu tú nhất lục đục nội bộ với chúng ta, không đáng giá.”

“Thì ra là thế, thánh nữ đúng là tâm tư kín đáo! Chỉ tiếc khi Phan Nhã Nam thông qua lễ rửa tội ở ao nước thánh, vẫn còn một phần trí nhớ đổi với người này, nếu không sao lại có phiên phức như thế?”

“Phiên phức sao? Không tính là phiên phức!”

Thánh nữ lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía Phan Lâm: “Anh và tôi đều không có chứng cứ, nhưng chuyện này không có nghĩa là không thể tự chứng minhl”

“Hả?”

Phan Lâm nhướng mày, cảm thấy không ổn.

Chỉ thấy thánh nữ vẫy tay: “Gia Linh!”

“Dạ thánh nữ!”

Gia Linh đi ra, cung kính hành lễ với người phụ nữ trước mặt.

“Cô so chiêu với người này đi.

Thánh nữ nói.

Gia Linh và Phan Lâm đều ngẩn ra.

“So chiêu?”

“Không sai! Kỳ Lân, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là anh có thực lực gì mà có thể chạy thoát từ trong tay quái nhân kia! Nếu anh thắng Gia Linh, vậy chứng minh anh thật sự có thực lực như vậy, tôi sẽ tha cho anhI Không truy cứu chuyện này nữa.”

Thánh nữ bình tĩnh nói.

Bỗng nhiên Phan Lâm nheo mắt lại.

“Vậy nếu tôi bại bởi Gia Linh thì sao?”

Anh hỏi ngược lại.

“Xử tử ngay tại chỗ!”

Thánh nữ nói.

Toàn thân không ít người có mặt ở đây run lẩy bẩy.

“Thánh nữ, Kỳ Lân bị thương trêи người, tôi đấu với anh ta, anh ta nhất định sẽ thua!”

Gia Linh lập tức nói.

“Tôi cho anh ta cơ hội rồi!”

Thánh nữ lắc đầu.

Phan Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm thánh nữ.

Anh đã nhìn ra được, thánh nữ là muốn thông qua Phan Lâm chiến đấu với Gia Linh, nhìn xem chiêu thức Phan Lâm sử dụng có giống người đeo mặt nạ tập kϊƈɦ cô ta tối qua hay không.

Một khi chiêu thức mà Phan Lâm sử dụng cho dù có chút xíu giống với người đeo mặt nạ tối qua, thánh nữ đều lập tức hạ lệnh, lấy tội danh gian tế tách Phan Lâm thành tám khối! Bây giờ thánh nữ cho Phan Lâm cơ hội, nếu Phan Lâm từ chối hoặc bị giết, Phan Nhã Nam cũng không nói được gì cô ta! Đây là con đường cùng… Phan Lâm hít sâu một hơi: “Xem ra tôi không có quyền từ chối rồi!”

“Có, anh nhận tội là xong.”

“Tôi vô tội!”

“Vậy thì chiến đi!”

Thánh nữ nhìn về phía Gia Linh.

Gia Linh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi về phía giữa cung điện, đối mặt với Phan Lâm, dấy lên ý chí chiến đấu.

“Đợi đã.”

Phan Lâm la lên.

“Còn có chuyện gì?”

“Thánh nữ, tôi có một điều kiện!”

“Anh đang cò kè mặc cả với tôi sao?”

Giọng nói của thánh nữ dần lạnh hơn.

“Thánh nữ không dám đồng ý à?”

“Thu hồi phép khích tướng vụng vê của anh đi! Nói, điêu kiện gì?”

“Nếu tôi thắng cô Gia Linh, mời cô tuyên bố cô Mai Anh vô tội, cũng chữa trị hẳn hoi cho cô ta, lại không truy cứu bất cứ trách nhiệm gì của cô ta, cũng bao gồm đồng môn từ cấm địa trở vê với cô ta!”

Phan Lâm nghiêm túc nói.

Những lời này vang lên, không ít người ở trong cung điện ngẩn ra.

“Kỳ Lân! Cậu đều đã khó bảo vệ được mình, còn quản người khác sao?”

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ở bên cạnh cười mỉa nói.

“Cô Mai Anh là do tôi liên lụy mới gặp tai bay vạ gió như thế, sao tôi có thể ngồi yên không để ý tới? Tuy trận chiến này tôi không có phần thắng gì, nhưng nếu có thể vì cô ta tranh thủ được chút hi vọng, cớ sao mà không làm?”

Vẻ mặt Phan Lâm nghiêm túc.

Rất nhiêu người của Hồng Nhan Cốc ngây người.

Bọn họ đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú khiến người ta giận sôi của Phan Lâm, không hiểu sao trái tim đập nhanh hơn.

Lông mày của thánh nữ cau lại, cảm thấy tên Kỳ Lân này vô cùng không đứng đắn.

Cô ta hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Được rồi! Tôi đồng ý với anh, đợi anh thắng, tôi sẽ tuyên bố đám Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương vô tội! Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải thắng!”

Giọng nói vừa ngừng, cô ta lại vung tay lên.

Gia Linh hiểu ý, trực tiếp tiến lên ôm quyền: “Xin chỉ giáo!”

—————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play