Quả nhiên đây là chỗ mở cơ quan! Phan Lâm mừng rỡ, không có bất cứ do dự gì, lập tức lấy chìa khóa ra cắm vào.
Xoay chìa khóal Răng rắc! Một tiếng nặng nề vang lên.
Sau đó cửa cốc của Hồng Nhan Cốc hơi chấn động nhẹ rồi.
“Sao lại thế này?”
“Vì sao cơ quan mở ra rồi hả?”
“Nhanh đến chỗ mở cơ quan xem!”
Xung quanh vang lên tiếng gọi ầm ï.
Phan Lâm thấy thế lập tức giơ tay thu châm, lại vươn người nhảy lên, nhảy lên cao nhất giãm lên mỏm đá nhanh chóng rời đi.
Mất đi trói buộc của kim châm cứu, đám Ngọc Hoa đều ngã xuống đất.
Bọn họ vội vàng đứng dậy nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng của người kial “Đáng giận! Để người này chạy mất rồi!”
“Mặc kệ người nọ là ai! Tôi nhất định phải tìm được người đó!”
Ngọc Hoa tức giận kêu to.
Lúc này Gia Linh dẫn lượng lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc tìm đến nơi này.
“Ngọc Hoal Sao lại thế này?”
“Sư tỷ, em cũng không rõ lắm…”
Ngọc Hoa há to miệng, không biết nên giải thích thế nào.
“Em không rõ lắm sao?”
Gia Linh nhíu mày hỏi.
“Chúng em đang canh giữ ở nơi này, đột nhiên như bị người ta điểm huyệt, không thể cử động, sau đó liền nghe thấy động tĩnh cơ quan mở ra… Sau đó cơ quan bị mở ra rồi.”
Ngọc Hoa cúi thấp đầu nói.
“Cho nên các em không thấy rõ người nọ trông như thể nào sao?”
“Quay lưng về phía bệ đá… Nên không thấy rõ… Ngọc Hoa hơi sợ hãi nói.
Mọi người đều cảm thấy khó tin.
“Chẳng lẽ người nọ là quỷ sao? Nhiều người như thế… Ngay cả bộ dạng của đối phương cũng không nhìn thấy?”
“Rốt cuộc là ai đây?”
Đám đệ tử xung quanh bàn tán xôn xao.
Gia Linh suy nghĩ một lát, khàn giọng nói: “Lập tức đóng cửa cơ quan! Đồng thời gọi đệ tử bên ngoài cốc trở về, không cần ra ngoài tìm nữa…”
“Sư tỷ, ý của chị là…”
“Người nọ chắc chắn là người của Hồng Nhan Cốc chúng tai”
“Wì sao sư tỷ chắc chắn như vậy?”
“Đối phương không dám cho các em nhìn thấy dáng dấp của mình, chính là vì sợ các em nhận ra mình! Nếu là người bên ngoài cốc, cần gì phải tốn công tốn sức như thế?”
“Sư tỷ nói rất đúng… Nói như vậy, trong Hồng Nhan Cốc chúng ta xuất hiện kẻ gian rồi!”
Ngọc Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chuyện này chị sẽ báo cáo với phía trêи, bây giờ nên đóng cơ quan lại thì hơn.”
“Nhưng mà sư tỷ… Chìa khóa bị người nọ lấy đi, e rằng chúng ta không thể đóng cửa cơ quan được.”
“Đóng không được thì cưỡng chế đóng lại, nếu không phải đệ tử của cốc ta thì không thể ra vào cốc! Sẽ có rất nhiêu vấn đềt”
“Dạ, sư tỷ.”
Mọi người bắt đầu hành động.
Gia Linh lại đi loanh quanh, cô ta biết, muốn tìm được người nọ rõ ràng là không có khả năng rồi.
Hiện giờ cô ta chỉ muốn biết vì sao người nọ phải mở cơ quan của Hồng Nhan Cốc, mục đích của anh ta là gì? Gia Linh cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng mà rất nhanh, cô ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, lúc này một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô ta.
ngôn tình hay“Giảng sư Minh Lan đến!”
Gia Linh sửng sốt, lập tức đứng thẳng người, hơi cúi đầu.
“Giảng sư Minh Lan.”
“Ừm!”
Minh Lan đi tới gân, gật đầu.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Gia Linh lập tức nói rõ mọi chuyện.
“Cái gì? Vậy mà Hồng Nhan Cốc chúng ta xuất hiện kẻ trộm? Biết là ai chưa?”
“Không rõ lắm!”
“Khốn nạn, các người làm ăn kiểu gì thế không biết? Vậy mà không biết là ai? Gia Linh, nếu chuyện này nháo tới chỗ cốc chủ, các em sẽ không chịu nổi đâu! Tôi ra lệnh cho em phải cho tôi câu trả lời trong vòng một tiếng, nhất định phải tróc nã được kẻ trộm này! Có nghe thấy không?”
“Một tiếng?”
Gia Linh sửng sốt.
Trong thời gian ngắn như thế, muốn lật tung cả Hồng Nhan Cốc tìm được hung thủ quả thực là chuyện không có khả năng, Hồng Nhan Cốc rất rộng, Gia Linh không có năng lực này.
Nhưng cô ta đã có ý nghĩ.
“Giảng sư Minh Lan! Tuy trong chốc lát em không tìm được kẻ trộm là ai, nhưng em đã xác định được một kẻ khả nghi, chúng ta có thể qua đó hỏi một chút, nếu như đúng là đối phương, thì nên lập tức tróc nất”
“Đối tượng khả nghỉ? Em muốn nói tới người nào?”
Giảng sư Minh Lan lập tức hỏi.
“Anh Kỳ Lân!”
Gia Linh bình tính nói ba chữ này.
Ba chữ này vang lên, mọi người ở xung quanh lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, người này vừa tới Hồng Nhan Cốc, trong cốc đã xảy ra chuyện như thế, nói anh không bị tình nghi, người nào tin? “Đi, lập tức tới chô Phan Nhã Nam ởi”
Giảng sư Minh Lan không do dự, bàn tay vung lên, dẫn người chậm rãi rời đi.
Cùng lúc đó, Phan Lâm cũng mới đi trở về trong sân.
Trong tay anh là một chiếc di động, trong di động là hình ảnh cửa Hồng Nhan Cốc mở ra cơ quan.
Trong thời gian ngắn như thể anh không thể thấy rõ cấu tạo và tác dụng của mỗi cơ quan.
Nhưng nếu có thể dùng di động quay lại trở vê chậm rãi xem, sẽ có hiệu suất rất tốt.
“Thể nào rồi?”
Phan Nhã Nam vội vàng xuống giường hỏi.
“Toàn bộ đều thuận lợi!”
Phan Lâm lắc di động trả lời.
“Vậy là được rồi!”
Phan Nhã Nam thở ra một hơi, không yên lòng coi như ổn định lại.
“Kế tiếp sẽ chậm rãi nghiên cứu cơ quan của Hồng Nhan Cốc! Lát nữa tôi sẽ gửi ảnh chụp cho Hàn Long, bảo ông ta tìm đoàn đội đặc biệt nghiên cứu nguyên lý và cấu tạo!”
Phan Lâm nói xong, mở số của Hàn Long, gửi video clip và từng hình ảnh đi.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm! Cửa sân đột nhiên bị người ta đá mạnh ra.
Sau đó lượng lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc lao thật nhanh vào bên trong, chen lấn đến mức một giọt nước cũng không lọt… —————————-