Phong Thanh Vũ lập tức đứng ở cửa phòng làm việc, giống như cảm nhận được thứ gì đó, ông ta khit khịt mũi, đưa mắt nhìn xung quanh mình, quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.

Một lúc sau, ông ta đi đến góc tường cạnh cửa, cầm một sợi tóc rơi xuống đó lên, khế cười nói.

“Đồ đệ ngoan của tôi, cậu có thể giải thích với tôi một chút vê thứ này không?”

“Đây là cái gì?”

Phan Lâm không hiểu ra làm sao.

“Đây là tóc, là tóc sư muội Phan Nhã Nam của cậu.”

Phong Thanh Vũ cười nói.

"Sư...

Muội?”

Nếu như thật sự tính toán, không phải cô ta nên là sư tỷ à? Hơn nữa chỉ dựa vào một sợi tóc rơi trên mặt đất lại có thể đoán chắc đây là tóc của Phan Nhã Nam, điều này cũng quá qua loa rồi.

“Phong tiên bối, tôi không muốn cùng ông lãng phí thời gian nữa, tôi rất bận rộn.”

Phan Lâm lắc đầu, hiển nhiên không tin.

“Cậu cảm thấy tôi đang lừa cậu à?”

“Nếu không, ông thử chứng minh xem, sao đây lại là tóc của Phan Nhã Nam?”

Phan Lâm hỏi ngược lại.

“Rất đơn giản, bởi vì trên sợi tóc này có ấn ký mà tôi làm ra, là tôi cố ý cho sư muội Phan Nhã Nam của cậu, trên cọng tóc này có bôi lên một mùi đặc thù, chính là do tôi ngửi được mùi này, cho nên mới phát hiện ra nó, tôi đã nói cho Phan Nhã Nam biết, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì để lại cọng tóc làm ký hiệu, vi sư sẽ căn cứ vào tóc để tìm ra con bé, hiện nay nó ở ngay đây, như vậy có thể chứng minh Phan Nhã Nam ở chỗ của cậu.”

Phong Thanh Vũ híp mắt cười nói.

Phan Lâm trầm mặc.

Thật lâu sau, anh lắc đầu, cười nhạt một tiếng.

“Xem ra nói cho cùng là tôi thua một nước cờ, được rồi, tôi thừa nhận, Phan Nhã Nam quả thật ở chỗ tôi, đi thôi, tôi dẫn ông đi gặp cô ta.”

Phan Lâm đi về phía trước.

Đại khái khoảng năm phút sau, ở trong một căn phòng riêng phía bên tay trái của gara để xe dưới lòng đất, Phan Lâm tìm được Phan Nhã Nam đang nhàm chán xem tivi trong đó.

Nhìn thấy Phong Thanh Vũ đi đến, Phan Nhã Nam mừng như điên.

“Thầy...

Thầy? Sao thầy có thể tìm đến đây vậy?”

Phan Nhã Nam kích động đến mức nhảy dựng lên, nhào vào trong ngực Phong Thanh Vũ.

Thế nhưng Phong Thanh Vũ rất bình tĩnh đẩy cô ta ra.

Nụ cười trên mặt Phan Nhã Nam cứng đờ.

“Nhã Nam, con không sao chứ”

Phong Thanh Vũ thản nhiên hỏi.

“Con không sao, thầy à, thầy sao thế?”

Phan Nhã Nam hoang mang hỏi.

“Thầy không sao.”

“Thầy à, thây bắt được bác sĩ Lâm rồi đúng không? Ha ha ha, bác sĩ Lâm, cho dù anh có lợi hại hơn nữa thì sao chứ? Ở trước mặt thầy tôi, anh chẳng qua chỉ là một tôm tép nhãi nhép mà thôi, thầy tôi muốn giết anh, đó là chuyện đơn giản như trở bàn tay, hiện tại anh biết sự lợi hại của thầy tôi rồi chứ?”

Phan Nhã Nam dương dương đắc ý, nhếch miệng cười to.

Thế nhưng tiếng cười của cô ta còn chưa kéo dài được bao lâu, Phong Thanh Vũ đã nghiêm túc hét lên.

“Láo xược, Nhã Nam, con thật to gan!”

Cả người Phan Nhã Nam run lên, cô ta bị dọa đến mức thiếu chút nữa đã không đứng vững.

“Thầy à, con...

Con làm sao ạ?”

“Con còn hỏi à? Con không biết lễ nghĩa như thế, làm sao xứng làm học trò của thầy, nói cho con biết, đây là Lâm sư huynh của con, con còn không nhanh quỳ xuống chào Lâm sư huynh của con đi à?”

Phong Thanh Vũ kêu lên.

“Cái gì?”

Trong nháy mắt, đại não của Phan Nhã Nam trống rỗng, hai mắt trừng to, khó mà tin được nhìn Phong Thanh Vũ.

Cô ta cho rằng bản thân mình nghe lầm.

“Thầy...

Thầy à? Thầy...

Thầy vừa nói gì thế? Anh ta...

Anh ta là sư huynh của con ư?”

“Còn không nhanh chào Lâm sư huynh của con à?”

Phong Thanh Vũ lớn tiếng quát, vẻ mặt của ông ta vô cùng nghiêm túc.

“Chuyện này...

Chuyện này, chuyện này, chuyện này...”

Phan Nhã Nam choáng váng.

“Phong tiền bối, tôi...

Haizz, tôi cũng không muốn giải thích gì nữa, sở dĩ tôi dẫn ông đến đây gặp Phan Nhã Nam là muốn nói cho ông biết, cô ta rất an toàn, để ông không cần phải lo lắng nữa!”

Vẻ mặt Phan Lâm rất bất đắc dĩ, đành phải nói như thế.

“Cậu đồng ý dẫn tôi đến đây gặp Nhã Nam, chứng minh trong lòng cậu vẫn có người thây như tôi, cậu yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ truyên thụ tuyệt học của mình cho cậu: Du Long thiên khung!”

Phong Thanh Vũ vỗ ngực một cái rồi nói.

“Cái gì? Du Long thiên khung ư? Thầy à, con bái ngài làm thấy mấy năm rồi, vẫn luôn cầu xin thầy truyền thụ Du Long Thiên Khung cho con, nhưng thầy vẫn luôn không đồng ý, vì sao Lâm...

Lâm sư huynh vừa mới vào cửa, thây đã đem tuyệt học của mình truyên thụ cho anh ta.”

Phan Nhã Nam trừng mắt la lên.

“So sánh thiên phú của con và Lâm sư huynh, thật đúng là một người trên trời, một người dưới đất, con lấy gì để so với Lâm sư huynh con? Truyền thụ Du Long Thiên Khung cho con, con cũng chẳng học được đâu, thầy dạy cho con, chẳng phải là lãng phí sức lực à?”

Phong Thanh Vũ khẽ nói.

Phan Nhã Nam há to miệng, nhưng không phản bác được gì.

Phong Thanh Vũ không dây dưa, trực tiếp lấy một quyển sách cổ từ trong túi ra, nhét vào trong tay Phan Lâm.

“Phong tiền bối...”

Phan Lâm ngạc nhiên.

“Đồ đệ ngoan, đây là khẩu quyết tâm pháp của Du Long Thiên Khung, cậu cầm lấy, trở về đọc cho thật kỹ, ba ngày sau vi sư sẽ đến truyên thụ cho cậu về tốc độ và những thứ quan trọng khác, về phân Nhã Nam, cậu chăm sóc cho con bé là được, vi sư không quấy rầy nữa.”

Sau khi nói xong, Phong Thanh Vũ di chuyển chân.

Vèo một cái, cả người đột nhiên biến mất, vô cùng quỷ mi.

“Thây à, thây đừng đi, thây!”

Phan Nhã Nam lao ra cửa, thê lương gào thét.

Thế nhưng bên ngoài đâu còn bóng đáng của Phong Thanh Vũ.

Phan Lâm cầm quyển sách có phong cách cổ xưa kia, anh trầm mặc một lúc lâu.

Sau cùng Phan Lâm không nhịn được, từ từ mở ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play