“Chủ tịch Lâm, anh...

Anh đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu gì cả...”

Bành Hạo Nhiên há to miệng, gương mặt trắng bệch, giọng nói cũng suy yếu.

“Nói cái gì còn cần tôi lặp lại sao? Nhà họ Bành các anh vô duyên vô cớ mua sản nghiệp ở Giang Thành, mở nhà hàng, mở quán rượu, chẳng lẽ nhìn trúng thị trường Giang Thành?”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Chuyện này...

Chủ tịch Lâm, chúng tôi chỉ cảm thấy Giang Thành rất có tiêm lực phát triển, muốn tới nơi này đầu tư thôi, chúng tôi...

Chúng tôi không có làm chuyện gì khác!”

Bành Hạo Nhiên vội vàng giải thích.

“Cho nên anh vẫn không chịu nói à?”

Phan Lâm khàn giọng hỏi.

Bành Hạo Nhiên gần như sắp khóc thành tiếng: “Chủ tịch Lâm, tôi...

Tôi không biết gì cả..."

“Ra tay!”

Phan Lâm đứng dậy lạnh nhạt nói, muốn rời đi.

“Đừng! Đừng mà!”

Bành Hạo Nhiên điên cuồng vùng vẫy.

Nhưng anh ta có thể thoát khỏi đám Huỳnh Lam sao? Huỳnh Lam giao súng cho người bên cạnh, lại nhận lấy một thanh đao thuộc hạ đưa tới, giữ chặt Bành Hạo Nhiên trên đất, muốn chém tay chân anh ta.

“Dừng tay! Dừng tay! Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả! Chủ tịch Lâm, anh muốn biết chuyện gì, tôi sẽ nói hết cho anh!”

Bành Hạo Nhiên không nhịn được nữa, vội vàng la lên, còn dám phản kháng một chút sao? Phan Lâm dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta.

Chỉ thấy Bành Hạo Nhiên há miệng thở dốc, tâm mắt âm thầm nhìn các tân khách xung quanh.

Ý vô cùng đơn giản, xung quanh có nhiều người không liên quan lắm.

Nhưng mà Phan Lâm lại nói: “Anh không cần lo lắng, nói thẳng đi.”

“Chủ tịch Lâm, chuyện này...”

“Kiên nhẫn của tôi có hạn!”

Phan Lâm lạnh nhạt nói.

Bành Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn anh một lát, sau đó thở ra một hơi, chỉ có thể phục tùng mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, vậy được rồi, chủ tịch Lâm, tôi sẽ nói hết cho anh! Thực ra tôi tới Giang Thành là do bên kia sai bảo, nhưng bọn họ không phải muốn tôi tới Giang Thành làm gì, thuân túy là muốn xếp một số cơ sở ngâm, thuận tiện thu thập một số thông tin vê Dương Hoa và chủ tịch Lâm! Chúng tôi không có ý gì khác!”

“Vậy sao?”

Phan Lâm suy nghĩ một lát, lạnh nhạt nói: “Nếu là như vậy, vì sao anh không nói thẳng ra? Trái lại còn ấp úng, từ ngữ mập mờ?”

“Chủ tịch Lâm, không phải là tôi sợ anh trách cứ sao?”

Bành Hạo Nhiên run rẩy nói.

“Tôi tin tưởng anh, dù sao nếu thật sự làm gì Dương Hoa của tôi, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như thế!”

Phan Lâm gật đầu, nói tiếp: “Lân này tôi bỏ qua cho anh, lân sau anh phải chú ý!”

“Thật sao?”

Bành Hạo Nhiên sửng sốt, sau đó mừng rỡ: “Cảm ơn chủ tịch Lâm! Cảm ơn chủ tịch Lâm!" Sau khi nói xong, anh ta muốn đứng dậy rời đi.

Nhưng anh ta vừa định rời đi, đã bị người ta giữ trở về.

Bành Hạo Nhiên sửng sốt, nhìn Phan Lâm với vẻ khó mà tin.

“Chủ tịch Lâm, chuyện này...”

“Tôi nói tha cho anh, không có nói là cho anh đi!”

Phan Lâm lạnh nhạt nói.

“Chủ tịch Lâm, anh còn muốn gì nữa?”

Bành Hạo Nhiên khóc không ra nước mắt hỏi.

“Rất đơn giản, tôi muốn anh giúp đỡ tôi!”

“Giúp chuyện gì?”

“Giúp tôi làm cầu nối với bên kia!”

Phan Lâm lạnh nhạt nói: “Tôi có vài thứ, muốn bên kia giúp thu thập! Chuyện này rất gấp, tôi nghĩ anh giúp được đúng không?”

“À...

Tôi còn tưởng là chuyện gì, chủ tịch Lâm yên tâm, nếu anh muốn thương lượng với mấy vị phía trên, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho anh!”

Bành Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói.

“Không cần sắp xếp, anh trực tiếp bảo bọn họ làm là được, còn thù lao bao nhiêu, tôi sẽ phái người đàm phán với bọn họ.”

“Không thành vấn đề, chủ tịch Lâm, anh muốn bên kia tìm kiếm thứ gì giúp anh?”

Bành Hạo Nhiên vội vàng hỏi.

“Tôi sẽ phái người nói chuyện với bọn họ.”

“Được! Được! Chủ tịch Lâm yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!”

“Rất tốt!" Phan Lâm lấy một viên thuốc trong túi áo ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Bành Hạo Nhiên, bình tĩnh nói: “Đường là tự mình chọn, cơ hội cũng chỉ có một lân, Bành Hạo Nhiên, tôi hi vọng anh có thể nắm chắc, đừng khiến tôi thất vọng, nếu không, anh sẽ hối hận vì tới cuộc đời này.”

Toàn thân Bành Hạo Nhiên run lên, trợn to mắt nhìn viên thuốc, đại não vẫn hơi mơ hồ.

“Đây...

Đây là...”

“Độc mãn tính.”

“Hả?”

Bành Hạo Nhiên há to miệng.

“Tôi chỉ cho anh mười giây lựa chọn.”

Phan Lâm bình tĩnh nói, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Bành Hạo Nhiên không dám do dự, lập tức vươn tay nắm lấy viên thuốc, nhét vào trong miệng.

Anh ta biết, nếu anh ta không uống, sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng nuốt viên thuốc này vào bụng, muốn loại bỏ nó, e rằng khó như lên trời rồi.

Y thuật của chủ tịch Lâm độc nhất vô nhị, ngay cả thôn Dược Vương đều bị anh diệt, anh ta lấy gì giải độc đây? Ngoại trừ ngoan ngoãn bán mạng thay Phan Lâm, anh ta không còn lựa chọn nào khác rồi! “Rất tốt!”

Phan Lâm gật đầu: “Bành Hạo Nhiên, anh yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn làm việc cho tôi, đến lúc đó tôi không chỉ giải độc giúp anh, tôi còn có thể cho anh thứ tốt anh không thể tưởng tượng được! Hiểu không?”

“Hiểu rõ, hiểu rõ...

Bành Hạo Nhiên không ngừng gật đầu.

“Ừm”

Phan Lâm liếc một vòng xung quanh, bình tĩnh nói: “Đám người này đều là người của anh đúng không?”

“Phải...”

“Về thân phận của tôi, bảo bọn họ quản chặt cái miệng của mình, đừng nên nói lung tung! Nếu không người nào tiết lộ một câu, tôi giết người đó!”

“Chủ tịch Lâm yên tâm, chủ tịch Lâm yên tâm! Tôi nhất định sẽ bảo bọn họ quản miệng mình thật tốt, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, sẽ không có người khác biết! Tuyệt đối không cóI”

“Rất tốt!”

Phan Lâm gật đầu, đi tới ghế bên cạnh, ôm lấy Hà Vương Vũ đã hôn mê trên ghế, rời khỏi sảnh bữa tiệc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play