Tuy Bành Hạo Nhiên kiêng kị chủ tịch Lâm, nhưng không phải thật sự sợ hãi.
Theo ý anh ta, Phan Lâm đắc tội Phan Nhã Nam, mình là bạn ra mặt, hợp tình hợp lý, chủ tịch Lâm đến đây, cũng phải giảng đạo lý không phải sao? Anh ta tin lực lượng sau lưng mình có thể khiến chủ tịch Lâm tâm bình khí hòa nói chuyện với mình.
Cho nên Bành Hạo Nhiên vấn kiên trì như cũ.
Hà Vương Vũ há miệng thở dốc, nhưng vẫn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt của Bành Hạo Nhiên, cô ta không khỏi run lên, ngồi đàng hoàng ở một bên.
Cô ta chỉ là một nhân viên, cũng đã cố hết sức rồi, không cần thiết vì chút tiên lương mà đắc tội đám người quyền quý.
Thấy Hà Vương Vũ ngoan ngoãn nghe lời, Bành Hạo Nhiên vô cùng hài lòng.
Anh ta híp mắt, nghiêng đầu nói: “Cô Nhã Nam, nếu người này không chịu nghe lời, vậy thì giao người này cho cô vậy!”
“Cảm ơn anh Nhiên!”
Phan Nhã Nam kích động nói.
“Việc nhỏ thôi, nhưng mà cô Nhã Nam, chuyện lúc trước cô đồng ý với tôi...”
“Chuyện tôi đã nói với anh nói được là làm được, tuyệt đối sẽ không lừa anh!”
Phan Nhã Nam cười nói.
“Vậy được rồi, cô Nhã Nam, tốt nhất là cô đừng nên nuốt lời, nếu không tôi sẽ vô cùng thất vọng, nếu tôi thất vọng rồi, chắc chắn sẽ làm ra một số chuyện quá khích, nếu mọi chuyện nháo tới mức ấy, vậy thì không hay rồi.”
Bành Hạo Nhiên nhỏ giọng cười nói.
Vừa nghe thấy những lời này, toàn thân Phan Nhã Nam run lên, nhưng vẫn nở nụ cười, liên tục gật đầu: “Yên tâm đi!”
“Được, cô Nhã Nam, cô cứ làm gì tùy ý đi!”
Bành Hạo Nhiên mỉm cười lùi sang một bên.
Trong mắt Phan Nhã Nam lóe lên vẻ dữ tợn, trực tiếp sải bước đi vê phía Phan Lâm.
“Chuyện này không thể trách tôi được! Phan Lâm!”
Phan Nhã Nam lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi! Là anh không quý trọng!" “Tôi cũng cho cô cơ hội rồi.”
Phan Lâm khàn giọng nói.
“Ha ha, đã là lúc này rôi anh còn cứng miệng? Được thôi, lát nữa tôi muốn nhìn xem, anh còn bản lĩnh gì mà mạnh miệng!”
Sau khi nói xong, Phan Nhã Nam đi thẳng đến trước một bàn, cầm lấy dao nĩa bằng bạc trên bàn, lạnh nhạt nói: “Bắt anh ta ấn lên trên đất! Xem tôi cắt hết mười ngón tay của anh ta xuống!”
“Dạ, cô chủ!”
Mấy tên tay sai ở bên cạnh nhao nhao tiến lên.
Phan Nhã Nam cũng không do dự, câm dao muốn cắt.
Tân khách ở bốn phía sôi trào.
Đám đàn ông tràn ngập hưng phấn, nhìn một màn kích thích này.
Đám phụ nữ thì sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn hình ảnh đẫm máu này.
Hà Vương Vũ sợ tới mức toàn thân run rẩy, tay tìm di động đều đã run rẩy.
Nhưng mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói đột nhiên truyên từ ngoài cửa vào.
“Anh Nghĩa đến!”
Giọng nói này vừa truyền ra, toàn thân Bành Hạo Nhiên run lên, sau đó vội vàng la lên: “Cô Nhã Nam, dừng tay!”
“Hửm?”
Tay đang giơ dao của Phan Nhã Nam dừng lại, kinh ngạc nhìn anh ta.
“Nhanh tản ra, đều tản ra đi! Cô Nhã Nam, lát nữa hãy ra tay, anh Nghĩa đã đến đây, anh ấy là khách quý của tôi, nếu để anh ấy nhìn thấy một màn đẫm máu như vậy, e rằng sẽ có ảnh hưởng lớn, cô nhịn một lát, đợi tôi mời anh Nghĩa vào trong phòng VIP, cô lại xử lý người này!”
Bành Hạo Nhiên vội vàng la lên.
“Chuyện này...
Được rồi!”
Phan Nhã Nam không cam lòng, chỉ có thể đồng ý.
Đám cậu chủ cô chủ ở xung quanh đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, vô cùng hoang mang.
“Anh Nghĩa? Là anh Nghĩa nào thế?”
“Không phải là anh Nghĩa Trịnh Tuấn Nghĩa đấy chứ?”
“Gái gì? Anh Trịnh Tuấn Nghĩa? Chuyện này...
Làm sao có thể? Sao anh Trịnh Tuấn Nghĩa có thể tới sơn trang Thạch Thành? Không phải là anh ấy nên ở Yến Kinh sao?”
“Chắc chắn không phải là anh ãy!”
Mọi người líu lưỡi, âm thâm bàn tán.
Khi Trịnh Tuấn Nghĩa bước nhanh vào trong sảnh bữa tiệc, cả sảnh bữa tiệc lập tức bùng nổ.
“Thật sự là anh Trịnh Tuấn Nghĩa!”
“Trời ạ, quá khó tin rồi!”
“Anh Nhiên ngay cả anh Trịnh Tuấn Nghĩa cũng có thể mời tới được...
Mặt mũi quá lớn rồi!”
“Năng lực của anh Nhiên đúng là khổng lồ.”
Mọi người kinh ngạc kêu lên, cả đám cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Bành Hạo Nhiên cười ha ha, sải bước đi tới đón.
“Anh Nghĩa! Anh đến rồi, tôi còn đang đợi anh đấy! Ha ha ha ha...”
Bỗng nhiên động tác của Trịnh Tuấn Nghĩa cứng đờ, tươi cười trên mặt biến mất, giống như nhìn thấy gì đó, thất thần tại chỗ, sau đó anh ta đi qua Bành Hạo Nhiên, coi như không thấy anh ta chạy tới trước mặt Phan Lâm...
“Hả?”
Mọi người kinh ngạc.
Trịnh Tuấn Nghĩa làm sao vậy? Vẻ mặt Bành Hạo Nhiên cũng kinh ngạc, vội vàng quay đầu.
Thì thấy Trịnh Tuấn Nghĩa đang đánh giá cẩn thận bộ quần áo trên người Phan Lâm...
“Vương tử bóng đêm? Đây là...
Vương tử bóng đêm sao?”
Trịnh Tuấn Nghĩa há to miệng, bộ dạng khó mà tin được nói.
“Anh Nghĩa, chỉ là bộ vương tử bóng đêm nhái mà thôi, có gì phải ngạc nhiên chứ?”
Phan Nhã Nam nhíu mày, không nhịn được mở miệng nói.
“Nhái sao? Ai bảo với cô đây là bộ nhái? Đây là hàng thật, là hàng thật chỉ có duy nhất một bộ!”
Trịnh Tuấn Nghĩa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phan Nhã Nam với vẻ chán ghét.
“Cái gì? Hàng thật sao?”
Các tân khách đều trợn tròn mắt.
“Không có khả năng, tôi chưa từng nghe nói trong tỉnh có ai mua vương tử bóng đêm cả! Anh Nghĩa, không phải là anh lầm rồi đấy chứ?”
Bành Hạo Nhiên vội hỏi.
“Sẽ không lầm được, trong tỉnh có người mua vương tử bóng đêm! Anh chưa từng nghe nói tới, chỉ có thể nói tin tức của anh không linh thông!”
“Vậy...
Là ai mua?”
Bành Hạo Nhiên cẩn thận hỏi.
“Giang Thành, chủ tịch Lâm của Dương Hoa!”
Trịnh Tuấn Nghĩa nghiêm túc nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Phan Lâm hỏi: “Anh này, anh là ai? Vì sao vương tử bóng đêm mà chủ tịch Lâm mua, lại mặc trên người anh?”
“Nguyên nhân rất đơn giản.”
Phan Lâm bình tĩnh nhìn Trịnh Tuấn Nghĩa: “Bởi vì tôi là Phan Lâm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT