*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi không có hứng thú!”
Phan Lâm kịp phản ứng, từ chối thẳng.
“Anh Lâm, anh Nhiên tràn ngập thành ý mời anh tham dự bữa tiệc này, hi vọng anh có thể nể mặt cậu chủ Nhiên! Nếu anh không đến, tôi nghĩ...
Cậu chủ Nhiên sẽ vô cùng thất vọng.”
Giọng nói của người ở bên kia điện thoại thay đổi, phương thức nói chuyện cũng vi diệu hơn.
“Thất vọng sao? Ý là đang uy hiếp tôi à?”
Phan Lâm nghe ra được chút manh mối, vẻ mặt không đổi hỏi.
“Không không không, anh Lâm, cậu chủ Nhiên nhà chúng tôi tuyệt đối không có ý này, nhưng con người anh ấy...
Thật sự không thích người khác không nể mặt anh ấy!" Đối phương vội vàng giải thích, nhưng cười nói.
Phan Lâm chau mày.
Không hiểu gì cả, sao Bành Hạo Nhiên này tới tìm mình rồi? “Có chuyện gì thế?”
Lý Ái Vân ở bên cạnh hoang mang hỏi.
“À...
Một người tên là Bành Hạo Nhiên muốn mời anh ăn cơm.”
Phan Lâm thuận miệng nói.
“Cái gì? Bành Hạo Nhiên?”
Lý Ái Vân kêu lên kinh hãi.
“Em biết người này sao?”
Phan Lâm hơi bất ngờ.
“Có phải là Bành Hạo Nhiên con trai của Bành Kiến Thành kinh doanh vải dệt không?”
Lý Ái Vân vội vàng hỏi.
“Không rõ lắm, có lẽ là anh ta”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Sao anh và người này quen nhau thế?”
Lý Ái Vân tiến lên vài bước, cơ thể hơi lảo đảo, vì đi có chút nhanh, cho nên động vào miệng vết thương, cô đau tới mức hít vào một hơi khí lạnh.
Nhưng cô không quan tâm nhiêu như thế, đôi mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm Phan Lâm, đợi câu trả lời của anh.
“À...
Cũng không tính là quen! Là thế này...”
Phan Lâm kể chuyện trong nhà hàng hôm qua cho cô nghe.
Đương nhiên, trong chuyện này đã được anh sửa một chút, ít nhất khiến Lý Ái Vân nghe không tính là quá đột ngột.
“Cho nên anh vì cứu bạn anh, chống lại đám côn đồ kia, sau đó Bành Hạo Nhiên giải vây cho các anh?”
“Đúng vậy, anh ta là ông chủ của nhà hàng đó.”
“Vậy chắc chăn là đúng rồi! Nhất định là anh Bành Hạo Nhiên kia...”
Trong đôi mắt Lý Ái Vân lướt qua nồng nhiệt, nhỏ giọng nói: “Phan Lâm! Anh nhanh đồng ý đi, tiệc tối này, anh nhất định phải tham gia”
“Vì sao?”
“Anh bị ngốc à? Bành Hạo Nhiên này không phải là người thường, nếu có thể có quan hệ tốt với anh ta, hợp tác với anh, như vậy sẽ kiếm được không ít tiên nha! Anh có biết Bành Hạo Nhiên này có bối cảnh thế nào không?”
Lý Ái Vân đè thấp giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Không biết, anh ta có bối cảnh gì?”
Phan Lâm lắc đầu nói.
“Anh...
Anh nhanh đồng ý đi đã, lát nữa em sẽ nói cho anh nghe.”
Lý Ái Vân thấy điện thoại vẫn đang trong cuộc trò chuyện, vội vàng nói.
Phan Lâm suy nghĩ một lát, im lặng gật đầu.
Nếu Bành Hạo Nhiên này không đơn giản như thế, vậy anh cũng không ngại đi xem, đúng lúc xem Bành Hạo Nhiên này muốn làm gì.
“Tiệc tối bắt đầu lúc mấy giờ.”
Phan Lâm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT