Râm một tiếng, một luông ánh sáng kỳ lạ từ chỗ bậc thang mờ tối trước mặt đánh tới, hơi thở của Phan Lâm hơi run lên, anh lập tức nghiêng người, dán sát vào vách tường bên cạnh.
Ánh sáng kỳ dị đó chiếu qua trước mặt Phan Lâm, chỉ thấy bụi đất trên bậc thang kia, tất cả đều rung chuyển.
Luông ánh sáng này đến từ cơ quan của Mặc Gia.
Nếu như một người ở bên trong luồng ánh sáng này sẽ phải thừa nhận trọng lực tăng gấp mấy lần, cho dù là người có thân thể mạnh như Phan Lâm cũng khó lòng mà chống đỡ được, nếu như bị luồng ánh sáng này bao phủ, chỉ sợ là cơ thể sẽ bị chia thành từng mảnh.
Đây chính là chỗ thần kỳ của Cơ Quan Thuật của Mặc Gia.
Cũng chính là nguyên nhân khiến cho rất nhiều người không dám trêu chọc vào nó, bởi vì rất nhiều uy lực của Cơ Quan Thuật đã vượt qua khỏi phạm trù mà khoa học có thể giải thích.
Chờ đẩn khi luông ánh sáng đó lướt qua, Phan Lâm lại tiếp tục đi theo bậc thang xuống dưới.
Đây chính là lối vào của cấm địa, lối vào từ chỗ ngọn núi phía sau thông với lòng đất.
Ánh sáng của nơi này không đủ, trong không khí tràn ngập một mùi mục nát.
Phan Lâm gần như không nhìn thấy được con đường trước mặt.
Cũng không biết đi được bao lâu, lúc này Phan Lâm mới dừng lại.
Cấm địa của nhà họ Phan, đây là lần đầu tiên anh đến đây, vì muốn đi vào bên trong cấm địa của nhà họ Phan, anh đã phải chuẩn bị rất nhiều năm.
Hôm nay cần vận dụng tất cả mọi thứ.
Chẳng bao lâu sau, bậc thang đã hết, cuối cùng là một cánh cửa bằng đồng rất lớn, bên trên cánh cửa bằng đồng này có một tay cầm, nhưng chỗ tay câm đó lại có một chiếc gai và một rãnh máu.
Lúc kéo tay cầm cần dùng chiếc gai kia đâm vào đầu ngón tay, dùng máu làm đầy rãnh máu kia, khởi động cơ quan ở cửa, như vậy mới có thể mở được cửa, không làm như vậy sẽ không mở được cửa ra “Người bình thường chỉ có thể đến đây mà thôi.”
Đúng lúc này một giọng nói đạm mạc từ phía sau Phan Lâm truyền đến.
Phan Lâm đang chuẩn bị mở cửa, lúc này anh quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía người đứng sau.
Lúc này mới nhìn thấy phía sau anh là một người đàn ông tóc trắng bị một cụt tay.
Người đàn ông này khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo choàng rộng, bên hông có một thanh kiếm, tóc dài rủ xuống vai, mày kiếm mắt sáng, một tay câm chuôi kiếm, một ống tay áo khác thì trống không, nhìn rất có phong thái đại hiệp cổ đại.
Phan Lâm không để ý đến, tiếp tục đưa tay mở cửa.
“Đừng lãng phí sức lực của mình làm gì, cơ quan ở cửa này phải dùng đến máu của người nhà họ Phan mới có thể mở được, cậu không phải là người nhà họ Phan, cả đời cũng không mở được cánh cửa này đâu.”
Người đàn ông kia lắc đầu nói.
Nhưng một giây sau, vẻ mặt của người đàn ông cứng lại, đã thấy sau khi rãnh máu được máu từ ngón tay Phan Lâm nhỏ đầy...
Két một tiếng...
Cánh cửa bằng đồng nặng nề kia, thế mà bị Phan Lâm từng chút mở ra.
“Cái quái gì thế này?”
Ánh mắt của người đàn ông tóc trắng kia hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm về phía Phan Lâm rồi quát.
“Cậu là người nhà họ Phan ư?”
Phan Lâm vẫn không để ý đến người này, chỉnh lại mặt nạ trên mặt sau đó đi vào bên trong cánh cửa lớn kia.
Nhưng ngay khi Phan Lâm vừa bước đi, keng một tiếng, một kiếm quang lướt đến, sau đó là một luông sát khí đánh đến.
Người đàn ông tóc trắng kia ra tay.
“Cậu không thể đi.”
Chỉ thấy người đàn ông tóc trắng khẽ quát một tiếng, kiếm trong tay gã ta như cuồng phong quét về phía Phan Lâm.
Kiếm khí lạnh lẽo và sắc bén gần như có thể chẻ người ta làm đôi, quá mức sắc bén, nhưng thanh kiếm sắc bén kia vừa mới đến gần...
Vèo một tiếng, Phan Lâm đột nhiên quay Cả người tên đàn ông tóc trắng run lên, gã ta cảm nhận được khí thế trên người Phan Lâm, biết người này không đơn giản, thế nhưng gã ta đã không còn đường để quay về nữa, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đánh về phía trước.
“Được rồi.”
Phan Lâm gật đầu, anh cũng không vội vã đi vào, chỉ nâng tay lên, cách không vung tay với người đàn ông tóc trắng kia.
Cái quái gì thế này?”
Đồng tử của người đàn ông tóc trắng trợn to lên mấy phần, chỉ thấy cánh tay Phan Lâm thế mà phát ra âm thanh như kiếm.
Leng keng.
Ngay sau đó một đạo kiếm khí từ cánh tay anh bạo phát ra, sắc bén chém về phía người đàn ông tóc trắng.
Người đàn ông tóc trắng kia vội vàng cầm kiểm của mình chắn ngang trước ngực, bộc phát toàn bộ sức lực để hóa giải một chiêu này.
Thế nhưng một giây sau, râm một tiếng, kiếm khí kia mạnh mẽ đánh vào trên than hiếm của gã ta.
Keng.
Cả người lẫn kiếm của tên đàn ông tóc trắng đều bị đánh bay về sau, tay cầm kiếm cũng bị chém một vết đữ tợn, cả người bị đánh cho tơi tả...
Ánh mắt Phan Lâm lộ ra ý định giết người, anh bước vê phía trước mấy bước, ý đồ giết chết người đàn ông tóc trắng này, nhưng người đàn ông kia không sợ đau, vội vàng bò ra, chạy đến lối ra.
Chỉ một lát sau, người đã đến bậc thang, tiếp cận lối ra.
Ánh mắt Phan Lâm nhìn thoáng qua gã ta, không đuổi theo mà chính là tiếp tục đi vào bên trong cấm địa.
Người đàn ông tóc trắng kia tạm thời an toàn, nhưng trái tim lại vô cùng hoảng sợ.
“Người kia đeo mặt nạ, mặc dù không nhìn thấy được rõ mặt, nhưng từ ánh mắt, giọng nói, dáng vẻ chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, từ khi nào...
Thì nhà họ Phan xuất hiện một yêu nghiệt đáng sợ như thế?”
Trong lòng người đàn ông tóc trắng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không thể tin được.
“Là ngài Dạ Kiếm Thần?”
“Ngài Dạ, sao ngài lại ở đây?”
“Kẻ trộm đâu?”
Người nhà họ Phan vội vàng hỏi.
“Cậu ta đã xâm nhập vào sâu trong cấm địa, nhanh chóng truy kích."
Người đàn ông tóc trắng lớn tiếng quát.
“Cái gì? Người đó đã xông vào ư?”
“Nhưng cánh cửa kia...
Làm sao kẻ đó có thể mở được?”
Mọi người không thể tưởng tượng nổi.
“Tên trộm này là người nhà họ Phan, một yêu nghiệt kinh khủng của nhà họ Phan!”
Người đàn ông đó quát to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT